Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 39 : Họp lớp, rơi xuống nước

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: PaduC/ Beta: Norah

Nam Tầm thở dài một tiếng: "Mình bây giờ à, đang làm công ở quán rượu tên Văn Hương, nói dễ nghe là ca sĩ, nói khó nghe chút là hát rong. Sau khi tốt nghiệp trung học mình không có tin tức của mọi người nữa, cũng không biết mọi người thế nào rồi. Đúng rồi Phó Vũ, cậu thì sao, bây giờ đang làm gì?"

Thực ra Nam Tầm cũng không ấn tượng lắm với Phó Vũ. Anh có vẻ không thích nói chuyện, lúc nào cũng ngồi im một mình ở góc lớp, lên lớp chưa bao giờ nghe giảng, sau giờ học cũng không đi chơi cùng bất kì ai, cả người tản ra luồng khí tối tăm u ám nồng đậm.

Tuy rằng như vậy, kết quả học tập của anh lại cực kì tốt.

Qua hết ba năm cấp ba, có phần mềm hack Tiểu Bát ở đây, Nam Tầm vụt một cái nhảy đến bốn năm sau, cũng không rõ tình trạng gần đây của Phó Vũ. Có điều trước khi đi cô nghe nói Phó Vũ đã thi đậu trường đại học tốt nhất thành phố. Rõ ràng anh có thể đi đại học số một số hai cả nước, vậy mà lại lựa chọn ở lại đây.

Đầu bên kia im lặng trong chốc lát, giọng nói của người đàn ông vang lên trầm trầm: "Sau khi tốt nghiệp mình mở công ty riêng, gọi là tập đoàn Tư Mạt."

*Tư trong tương tư, Mạt trong Bạch Mạt, tương tư Mạt D

Bởi vì đối phương nói xong lời này liền dừng lại, Nam Tầm không khỏi ngẩn ra, đầu kia hình như đang chờ cô phản ứng. Cô vội vàng hô lên kinh ngạc, thở dài nói: "Oa, vậy à, Phó Vũ cậu lợi hại thật á!"

Người đầu bên kia không nói gì, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng.

Nam Tầm cười khan một tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, dí dỏm nói: "Nếu lúc nào cậu thiếu nhân viên thì cứ để mình đến làm cho cậu. Nói trước là mình không làm được việc gì yêu cầu kỹ thuật cao đâu, nhưng việc như bưng trà rót nước cho cậu thì hoàn toàn không vấn đề."

Đầu bên kia điện thoại lúc này mới truyền đến tiếng của người đàn ông, pha thêm ý cười nhàn nhạt, còn có vẻ hoài niệm như có như không: "Bạch Mạt, cậu vẫn như trước đây vậy."

Nam Tầm không rõ ý tứ của những lời này.

Nhưng đối phương hiển nhiên không tiếp tục đề tài này, anh chỉ ra mục đích của cuộc điện thoại: "Ngày kia lớp cấp ba có họp lớp, tất cả mọi người sẽ đi, cậu có đến không?"

Nam Tầm không có hứng thú, mục đích của cô chính là chờ boss lớn chủ động tìm đến cửa, mau mau tiêu trừ hết giá trị ác niệm rồi đi thế giới sau.

"Phó Vũ, xin lỗi nha, gần đây mình rất bận, sẽ không tới được. Hơn nữa cậu nên biết, mình ngay cả đại học cũng không vào, nếu tới có bao nhiêu mất mặt a."

Phó Vũ bên kia điện thoại im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Không đến thật sao? Tất cả mọi người rất nhớ cậu..."

Nam Tầm nghe được mùi vị cô đơn từ lời của anh, cô nghĩ mình cũng không thiếu gì một ngày như thế, liền sửa lời: "Vậy mình đi là được rồi."

Nói xong, cô cười xảo quyệt: "Nếu ông chủ như cậu tự mình mời mình đi, đương nhiên mình phải cho cậu mặt mũi chứ. Có điều đến lúc đó cậu cần che chở cho mình, đừng để người khác bắt nạt mình."

Phó Vũ nở nụ cười: "Được."

Nam Tầm hỏi: "Họp lớp ở đâu vậy? Có xa hay không?"

"Không xa, ở ngay trong thành phố." Người đầu kia thấp giọng nói: "Đợi lát nữa mình gửi địa chỉ cho cậu." Hơi ngừng lại, giọng nói bỗng trở nên trầm thấp: "Bạch Mạt, mình chờ cậu tới..."

Nam Tầm nghe lời này luôn cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói được lạ chỗ nào. Đối phương cố ý gọi điện, thái độ lại thành khẩn như vậy, cô tự nhiên vỗ ngực thề thốt một lần nữa, nói ngày đó nhất định sẽ đi.

Người đầu kia cúp điện thoại.

Đinh! Đối phương đã gửi địa chỉ họp lớp tới đây.

Nam Tầm nhìn địa chỉ, quả thật không xa, ở ngay vùng ngoại thành, một nhà Nông Gia Nhạc rất nổi tiếng.

Nam Tầm cảm thấy thú vị, cô còn tưởng lớp trưởng sẽ chọn sẽ chọn quán cơm xa xỉ nào cơ đấy, ai ngờ một nơi có hơi thở tự nhiên như thế.

Nhưng Nam Tầm vẫn luôn khó hiểu, rốt cuộc sao Phó Vũ biết được số điện thoại của cô?

Hồi cấp ba trừ người có tiền, người bình thường còn chưa có điện thoại di động. Hơn nữa dù có mua được điện thoại đi dộng, trường học cũng không cho mang theo, vì vậy hồi đó cô căn bản không để lại bất kì phương thức liên lạc nào.

Không nghĩ ra điều này, Nam Tầm cũng không muốn nghĩ tiếp. Có lẽ người ta là ông chủ lớn, vì vậy tùy tiện tra một chút là được.

Nằm trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, Nam Tầm bắt đầu lục tung tủ quần áo, cố gắng tìm một bộ khá thể diện. Hết cách rồi, ai kêu cô nghèo, mà quần áo tham gia sự kiện thế này cũng không thể quá khó coi.

Bạn cùng phòng Lâm Tĩnh Uyển dường như nghe được tiếng cô lục xục, không khỏi vừa ngáp vừa hỏi: "Mạt Mạt, giữa trưa cậu không đi nghỉ mà lại làm cái gì đấy?" 

Nam Tầm cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục sờ loạn: "Ngày mốt có họp lớp cấp ba, không phải mình không có quần áo thích hợp sao."

Lâm Tĩnh Uyển còn tưởng chuyện gì lớn, lúc này liền nói: "Đừng tìm đừng tìm, chỗ chị đây nhiều quần áo lắm, có vài bộ cực kì hợp với cậu."

Nam Tầm hơi ngượng ngùng, cười cười nói:"Vậy thì cảm ơn bạn Tĩnh Uyển, chờ mình đi về sẽ làm một bàn đồ ăn khao cậu."

Lâm Tĩnh Uyển người này tính cách cười toe toét, rất hợp Nam Tầm, làm người cũng rất trượng nghĩa. Thế nhưng có chút khiến Nam Tầm không chịu được, đó chính là cuộc sống riêng của Lâm Tĩnh Uyển quá loạn, còn là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, không riêng vật chất, còn có hưởng thụ ham muốn xác thịt.

Ở lần thứ nhất gặp được con bé này mang trai lạ về mây mưa trên ghế sô pha, mắt Nam Tầm cay mù, cô mãnh liệt biểu đạt sự phản đối của mình. Con bé kia còn cười nhạo cô không hiểu phong tình, nhưng từ đó cũng rất ít khi mang trai lạ về nhà rồi.

Nam Tầm không phải không nghĩ đi tìm nhà mới, nhưng cô là đứa lười, một khi yên ổn liền chẳng muốn nhúc nhích nữa, nên cô vẫn cứ ở như vậy.

Chủ nhật Nam Tầm xin nghỉ, bắt xe thẳng đến địa chỉ họp lớp.

Vừa xuống xe, Nam Tầm nhìn thấy thật xa phía trước đã có không ít người ở đó, đếm cẩn thận có ít nhất ba mươi người.

"Ơ, nhìn ai tới kìa, đại mỹ nữ Bạch Mạt của chúng ta!"

Một cô gái trang điểm đẹp đẽ niềm nở vô cùng tiến lên ôm Nam Tầm kéo vào bên trong: "Bạch lão đại, cậu còn nhớ mình chứ, mình là Tưởng Văn Văn."

Nam Tầm phụt một tiếng bật cười. Khi còn đi học cô quả thực có thu một tiểu mê muội*, không nghĩ tới cô gái nhỏ mập mạp ngày nào giờ đã trở thành đại mỹ nữ rồi.

*Tiểu mê muội: muội là em gái, mê là say mê, tóm lại là fangirl

Năm tháng thực sự là nhà điêu khắc.

Thời học sinh dường như là ngày tháng đơn thuần nhất đời người, đặc biệt là thời cấp ba tỉnh tỉnh mê mê. Tuy rằng mọi người đã không gặp mấy năm, nhưng rất nhanh đã hòa vào với nhau.

Mọi người phân công công tác, nữ nấu nước rửa rau, nam bắt gà bắt cá. Nam Tầm xem như là một trong bộ phận nhỏ dư thừa.

Cô đi dạo với Tưởng Văn Văn trên đường nhỏ, thuận tiện nhắc tới tình trạng gần đây của từng người.

Trong lúc lơ đãng Nam Tầm liếc nhìn hướng nào đó, cũng không biết thấy gì, hai mắt cô đột nhiên trừng lớn, nhanh chóng chạy về hướng đó.

Bùm, cô đã nhảy vào ao nước.

Nam Tầm thấy được một cậu bé rơi xuống nước đang liều mạng giãy dụa.

Nam Tầm bơi về hướng cậu bé, rõ ràng đã sắp với tới, lại đột nhiên cảm giác được có vật gì dưới nước cuốn lấy chân cô, không ngừng lôi cô xuống dưới.