Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 40 : Cậu ấy chết rồi, ngay ba ngày trước
Ngày đăng: 12:01 30/04/20
Editor: Norah
Beta-er: PaduC
Ùng ục…
Nam Tầm giãy giụa vài cái, lực lượng kỳ quái kia kéo cả người cô vào trong nước cho đến khi cả đầu cô cũng chìm xuống hoàn toàn.
Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, trong miệng không ngừng phun ra bong bóng nước.
Nam Tầm loáng thoáng nghe được trên bờ có người kêu lớn tiếng, kêu tên của Bạch Mạt.
Ngay lúc ý thức của cô dần trở nên hỗn loạn không rõ, dường như có người ôm hông cô, trên môi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, sau đó một luồng khí được truyền cho cô.
Nam Tầm ôm lấy đối phương theo bản năng, tham lam hút khí mà đối phương đưa đến.
Dường như cô nghe thấy một tiếng than nhẹ bất đắc dĩ, mang theo bao dung và cưng chiều vô tận, chiếm lấy một chút ý thức cuối cùng của cô.
Khi Nam Tầm tỉnh lại, cô đang nằm trong ngực một người đàn ông xa lạ.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi, Bạch Mạt cậu không sao chứ?” Những người bên cạnh vội vàng hỏi han.
Nam Tầm lắc đầu một cái, có hơi mơ hồ mà nhìn người đàn ông ôm cô: “Anh đã cứu tôi à?”
Người này lớn lên rất tuấn tú, nghe vậy anh khẽ gật đầu, vẻ mặt quan tâm nói: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Anh là Bạch Câu Duyên anh trai của Bạch Khê Diệp. Vừa rồi em bị rơi xuống nước làm mọi người sợ hết hồn.”
Nam Tầm vội vàng nhìn về hướng cái ao phía xa: “Bé trai vừa rồi rơi xuống nước đâu?”
Vẻ mặt Tưởng Văn Văn có hơi kỳ quặc: “Bạch lão đại, cậu đang nói gì vậy, trong cái ao kia có bé trai nào chứ. Mình chỉ nhìn thấy cậu chạy vọt như điên ra đằng kia, bùm một tiếng đã nhảy xuống rồi.”
Nam Tầm kinh ngạc mà nói: “Nhưng mà mình thật sự thấy một bé trai rơi xuống, mình nhảy vào chính là để cứu nó.”
Tính cả Tần Giai, không tính Phó Vũ, bạn học trung học không sai biệt lắm đều đến đông đủ.
Ông chủ của Nông Gia Nhạc đưa lên món ăn đầy bàn, mọi người bắt đầu ăn ăn uống uống, vừa nói vừa cười.
Tần Giai không nói gì, mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, bỗng nhiên cô ấy gọi Nam Tầm qua một bên tán gẫu.
“Bạch Mạt, bọn mình tìm cậu thật lâu.”
Cô ấy nói là bọn mình.
Trước khi Tần Giai đến, Nam Tầm cũng hỏi thăm được gần hết tình hình gần đây của mọi người.
Nghe nói Tần Giai vốn học chung trường đại học với Phó Vũ, chỉ là Phó Vũ thi đậu vào với thành tích đứng đầu toàn tỉnh, mà Tần Giai là trong nhà đập tiền đưa đi vào.
“Lúc trước cậu nói đi là đi, thật sự một chút tin tức cũng không để lại cho bọn mình, biển người mênh mông, bọn mình có thể đi tìm chỗ nào...” Tần Giai bình thản nói.
Không biết có phải Nam Tầm nhìn nhầm hay không, cô cảm thấy thái độ của Tần Giai đối với cô có chút kỳ quặc, giống như có hơi oán hận phẫn nộ.
Nhưng mấy năm nay bọn họ không có tiếp xúc với nhau, một chút oán hận phẫn nộ này lại đến từ đâu chứ?
Bỗng nhiên Tần Giai nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo: “Bạch Mạt, cậu biết không?” Cô ấy hỏi, sau đó cứ bất ngờ làm người không kịp đề phòng mà vứt một quả bom xuống nước: “Phó Vũ chết rồi.”
“Ngay ba ngày trước, xảy ra tai nạn giao thông mà chết.” Cô ấy lạnh nhạt mà bổ sung.
Đôi mắt Nam Tầm chợt mở to, cảm giác mình có lẽ vừa nghe được chuyện cười nào đó.
Rõ ràng ngày hôm kia, Phó Vũ còn gọi điện thoại cho cô, vừa nói vừa cười mà tán gẫu với cô lâu như vậy.
Chẳng lẽ... Có người đang chơi trò đùa dai sao?