Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 488 : Cụ tổ, con rất thích cụ

Ngày đăng: 21:11 20/05/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED



Buổi tối đi ngủ, Nam Tầm ôm trong tay một quyển từ điển và một cuốn tuyển tập truyện cười.



Trước khi ngủ cứ nghĩ về thứ trong tay, lúc vào mộng sẽ mang được nó vào. Đây là kết quả qua bao lần thử nghiệm của Nam Tầm.



Cụ tổ đã bỏ ước định giờ Hợi. Giờ cô vào bất cứ lúc nào chỉ cần gọi vài tiếng, người nọ nhất định sẽ xuất hiện.



Chờ cụ tổ xuất hiện, Nam Tầm liền cười khanh khách đưa từ điển và tuyển tập truyện cười cho anh: "Sợ cụ tổ buồn, con tìm cho cụ một quyển truyện cười nè. Nhưng con không biết cụ có hiểu chữ giản thể không nên mang từ điển theo luôn."



Ý cười dập dờn trong mắt Thẩm Duệ Uyên, anh đưa tay xoa đầu cô: "Bé Nhu có lòng."



Nam Tầm thấy anh chẳng có ý định xem ngay, bèn gấp không chờ nổi mở quyển truyện ra, kể vài mẩu cô thấy vui nhất cho anh nghe.



Kể xong, Thẩm Duệ Uyên chỉ cười nhạt nhìn cô, chính cô lại không nhịn được phá lên cười ha ha.



"Cụ tổ không thấy buồn cười ạ?" Nam Tầm hỏi.



Thẩm Duệ Uyên nghĩ ngợi: "Khá buồn cười."



Nam Tầm:...



Liên tục mấy ngày, ngày nào Nam Tầm cũng mang theo vài thứ thú vị đến gọi cụ tổ.



Nhưng phản ứng cụ tổ vẫn luôn hờ hững, làm Nam Tầm cảm thấy hơi thất bại. Thật giống người này đã sớm nhìn thấu hồng trần, trong lòng chẳng thể dậy nổi nửa cơn gợn sóng.



"Cụ tổ, con chỉ có thể gặp cụ trong mơ thôi ạ?" Nam Tầm đột nhiên hỏi anh.



Mặt Thẩm Duệ Uyên dịu dàng: "Bé Nhu muốn gặp ta?"



Nam Tầm gật đầu: "Con đoán được, cụ tổ chính là tổ tiên nhà họ Thẩm. Nếu cụ có thể vào mộng, vậy hồn phách của cụ chắc chắn vẫn còn. Con có thể gặp cụ không?"




Thẩm Duệ Uyên bất đắc dĩ lắc đầu nhưng không đẩy cô ra: "Bé lại càng làm càn."



Nam Tầm hít hít mũi: "Từ nhỏ con được nhà họ Thẩm nhận nuôi, không lo ăn lo mặc, nhưng chẳng ai tốt với con như cụ. Cụ tổ, con quyết định rồi, sau này cụ sẽ là người thân của con. Cụ tổ, con rất thích cụ!"



Thẩm Duệ Uyên nghe vậy, trong mắt ánh lên tia ấm áp: "Cụ tổ cũng thực thích bé. Bé là người đầu tiên thân thiết với ta thế trong đám con cháu."



Nam Tầm rất là khó hiểu: "Cụ tổ tốt như vậy, sao bọn họ không muốn thân với cụ?"



Thẩm Duệ Uyên hơi khựng lại, thấp giọng nói: "Đại khái là vì ta làm mấy việc dọa đến chúng."



Nam Tầm vốn muốn hỏi là việc gì, trực giác lại bảo tốt nhất đừng nên hỏi rõ.



"Cụ tổ, con thích cụ lắm lắm, sau này cũng sẽ luôn luôn thích..." Nam Tầm rúc vào ngực anh ngửa đầu nhìn lên.



Người anh rất lạnh, nhưng Nam Tầm vẫn ôm chặt cứng không chịu buông. Cứ như làm vậy có thể truyền hơi ấm sang anh, giúp anh ấm hơn.



Thẩm Duệ Uyên nhìn bé con ăn vạ trong ngực không ngừng nói thích mình, ý cười trong mắt sóng sánh như muốn tràn ra ngoài.



"Bé con, thật sự thích cụ tổ thế ư?" Thẩm Duệ Uyên hơi cúi người nhìn cô.



"Vâng! Cho nên con rất muốn gặp cụ tổ mỗi ngày. Giấc mơ lúc này có chân thật cỡ nào thì khi tỉnh giấc cũng sẽ biến mất. Con chỉ muốn cứ theo cụ mãi thôi."



Thẩm Duệ Uyên không nói gì nữa. Anh dịu dàng ôm bé con trong lòng, hai mắt thẫn thờ nhìn ảnh ngược trên sông.



Mặt sông chỉ phản chiếu mình cô bé đang ôm một người không tồn tại.



Chàng chưa từng quên, chàng đã chết ngàn năm.



Dù rằng trong mộng, chàng cũng chỉ là một sợi du hồn.