Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 489 : Tồn tại, là cụ có thể che chở con
Ngày đăng: 21:11 20/05/20
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED
Nam Tầm theo hướng anh nhìn qua, cũng thấy hình ảnh phản chiếu trong nước.
Cô như đang ôm không khí. Ý, nhìn buồn cười thật.
"Bé Nhu." Thẩm Duệ Uyên đột nhiên gọi.
"Dạ?" Nam Tầm nhìn anh.
Tầm mắt Thẩm Duệ Uyên dừng trên mặt cô, trong khoảnh khắc lại có chút thần bí khó lường. Nhìn vào mắt anh như thể đang nhìn xuống vực sâu đen kịt.
"Nếu ta có thể sống lại, bé muốn ta sống lại không?" Anh hỏi.
Ban đầu Nam Tầm hơi sửng sốt, sau đó hai mắt sáng bừng lên, con ngươi đen láy như phản chiếu cả dải ngân hà.
"Cụ tổ sống lại được thật ạ? Con muốn! Con cực kỳ muốn cụ tổ sống lại!" Nam Tầm kích động không thôi.
Thẩm Duệ Uyên nhìn tình cảm quấn quýt nồng đậm trong mắt cô, ánh mắt không khỏi dịu xuống.
Cảm giác được người khác ỷ lại khá... kỳ diệu.
Trước kia bất kể là người ngoài hay người họ Thẩm cùng chung huyết thống, đều luôn kính sợ chàng. Những đứa nhỏ tuổi thậm chí không dám bén mảng. Nào như bé con chân thành tha thiết quấn quýt bên mình, khiến chàng cảm thấy dù chàng chẳng làm gì, bé con cũng sẽ xem chàng là người thân nhất.
Nếu Nam Tầm biết suy nghĩ trong lòng anh, khẳng định sẽ rít gào: Cmn con mắt nào của ông thấy nó là tình thân vậy. Đây rõ ràng là tình yêu, tình yêu đầy thiêng liêng đó!
Tình yêu mãnh liệt như thế mà không nhìn ra à?
Lúc này tâm trạng kích động của Nam Tầm vô cùng dài lâu. Cô cực không biết xấu hổ ôm Thẩm Duệ Uyên, cọ cọ mặt nhỏ vào ngực anh: "Cụ tổ cụ tổ, nếu cụ sống lại, con sẽ dính cụ mỗi ngày. Cụ tổ còn có thể làm chỗ dựa to bự cho con, không ai dám đè đầu cưỡi cổ con nữa!"
Người hầu dẫn con gái nuôi Thẩm Hiểu Vũ lại đây, sau đó đám người họ Thẩm vượt qua trận pháp, tiến vào cấm địa sau núi.
Gió lạnh trong hang thổi từng cơn từng cơn, người nhà họ Thẩm đã sớm chuẩn bị bùa đeo trên người nên không sợ âm khí nhập thể.
Cụ Thẩm chống gậy đi tuốt đằng trước. Bởi đi quá nhanh mà mém trượt chân vì con đường đầy đá gồ ghề.
Rốt cuộc, đám người dừng trước một hố sâu cực lớn.
Vừa đến gần, mọi người đã nghe tiếng gió lạnh thổi "ào ào", nghe kỹ thế mà như tiếng rít gào, thét chói tai từ vô số người.
Thẩm Hiểu Vũ nhìn hố sâu trước mắt, run bần bật: "Ông cố, cháu sợ."
Cụ Thẩm vỗ vỗ vai cô bé: "Tiểu Vũ chớ sợ, ông cố chỉ muốn chút máu của cháu thôi."
Thẩm Hiểu Vũ nghe thế sắc mặt tái nhợt. Từ trước đến giờ cô luôn nhạy cảm, trước khi được đưa vào cấm địa đã thấy gì đó không ổn.
"Ông cố, ông cố, năm nay cháu còn chưa tròn mười sáu tuổi!"
Cụ Thẩm lười nói nhảm với một cô nhóc, trực tiếp dùng tay gõ cô bé bất tỉnh.
Mười sáu tuổi là tuổi tốt nhất, vị máu cũng thơm nhất. Nếu là trước kia, cụ Thẩm chỉ cần ba giọt máu, hỏi xem cụ tổ dưới hố có hài lòng hương vị này không.
Thường thì cụ tổ sẽ không trả lời, cụ Thẩm coi như ngài chấp nhận, lại nuôi đám cháu này vài ba năm. Đến khi đạt yêu cầu thì... trực tiếp rút khô máu.
Lần này, cụ Thẩm không tính nuôi nữa, lão muốn lập tức rút cạn máu đứa bé này, muốn tận mắt nhìn cụ tổ sống lại!
Hố sâu đen kịt không thấy rõ bên dưới, mà cụ Thẩm vẫn mang vẻ điên cuồng nhìn chăm chăm vào bóng tối.