Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 493 : Ha hả, xong đời
Ngày đăng: 21:11 20/05/20
Edit: Bánh Bao/ Beta: PDTRBL
Có điều Thẩm Duệ Uyên cho rằng Nam Tầm là con vợ lẽ. Anh có để ý căn phòng Nam Tầm ở, lúc ấy còn cố ý bảo cụ Thẩm bé con ở phòng này rất đáng yêu.
Ý anh muốn lão đối xử bình đẳng, đừng vì bé là con vợ lẽ mà xa lánh. Lúc ấy lão hẳn đã hiểu ý.
Nam Tầm mà biết chân tướng nhất định khóc thét. Mấy cái liếc mắt đưa tình trước kia đều cho đồ mù.
Mẹ nó cụ tổ vẫn luôn coi cô là con cháu cùng chung huyết thống. Dù cô có nhào vào lòng thì người ta cũng chỉ thương cô như thương một đứa bé, chả liên quan quần què gì đến tình yêu nam nữ cả!
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Chính sảnh nhà họ Thẩm.
Cụ tổ ngồi chính giữa. Anh vẫn mặc bộ đồ lúc bò ra từ quan tài, thản nhiên quét đám người.
Không thấy bé con đâu, Thẩm Duệ Uyên không khỏi nhăn mày.
Thẩm Tông Diệu bắt gặp vẻ mặt anh, lập tức bước lên hỏi han: "Cụ tổ, mọi người trong nhà đều tới cả rồi, chẳng hay có chỗ nào không ổn ạ?"
Cụ tổ nói chuyện sặc mùi người cổ, ông cũng phải văn vở nho nhã một phen.
"Nhà tổ có phải có một đứa con vợ lẽ, tên Thẩm Hiểu Nhu?"
Thẩm Tông Diệu sửng sốt, giải thích ngay: "Bẩm cụ tổ, xác thật có đứa bé tên Thẩm Hiểu Nhu. Nhưng con bé được nuôi dưới danh cháu, không phải thân thích nhà mình."
Thời buổi này con vợ lẽ cũng là con ngoài giá thú, mà con hoang nào có tư cách vào nhà tổ?
Sở dĩ nuôi mấy đứa bé gái chẳng qua vì cụ Thẩm muốn bớt việc. Chứ trong mắt lão, mấy cô bé này chỉ là món đồ.
Thẩm Duệ Uyên ngẩn ra: "Con gái nuôi?"
Bé con lại là con gái nuôi không bằng cả con vợ lẽ?
Cô thu tầm mắt, khẽ cụp mắt đứng dậy lui sang bên. Ỉu xìu y quả cà tím héo.
Ngay khi Thẩm Tông Diệu nói mấy chữ "Đây là Thẩm Hiểu Nhu", Nam Tầm liền nghe Tiểu Bát kêu thảm thiết: "Ta biết mà! Ta biết ngay mà! Giá trị ác niệm khó khăn lắm mới giảm đã bắn ngược hết rồi. Hu hu hu..."
Tâm trạng Nam Tầm cũng rất phức tạp, cụ tổ thật đúng là... vô tình.
Cô bắt đầu nhơ nhớ cụ tổ trong mộng, người đấy thật dịu dàng.
Cơ mà chẳng sao. Mặc kệ anh thế nào cô cũng không để bụng.
Tiểu Bát gào xong, thấy Nam Tầm mãi không lên tiếng bèn an ủi ngược: "Không sao không sao đâu, chúng ta làm lại từ đầu ha. Thật ra không thể trách đại Boss hết được. Ha hả, dù sao đại Boss ghét bị lừa nhất, chắc hắn nghĩ ngươi là kẻ lừa đảo ó."
Nam Tầm bình tĩnh "Ừ" một tiếng: "Ta biết, cụ đích xác ghét bị lừa nhất." Cô vẫn luôn biết.
Tiểu Bát: "Thân ái, kế tiếp phải làm sao đây? Nói không chừng đại Boss đã ghét bỏ ngươi rồi. Nếu hắn xem ngươi là ác quỷ nuốt sinh hồn thật thì vô cùng có khả năng sắp đưa ngươi chầu trời!"
Du hồn trên đời có hai loại: Một là chấp niệm chưa tiêu, hai là oán khí không tan. Loại thứ hai hầu hết chết oan hoặc bị người hại chết. Chỉ khi tìm được người báo thù thì oán khí mới có thể tiêu tan, sau đó sang thế giới bên kia.
Thế nhưng vẫn còn một loại. Oán hồn qua bao năm chưa báo được thù sẽ tích dần oán khí theo thời gian.
Dần dà, có lẽ nó đã quên thù hận ban đầu, bắt đầu nhớ thương thế giới này. Nó sẽ ăn những hồn ma khác để tăng cường pháp lực của mình, cuối cùng trở thành ác quỷ.
Nếu ác quỷ tìm được người có ngày sinh tháng đẻ tương xứng, hoặc từ trường không bài xích chính mình thì sẽ nghĩ cách câu hồn bên trong ra ăn rồi chiếm lấy cơ thể.
Qua thêm chín chín tám mươi mốt ngày dung nhập hồn-xác là ác quỷ có thể hoàn toàn "sống thay" người này.
Chẳng qua để tìm được người tương dung rất khó. Bằng không thế giới đã hỗn loạn, tất cả ác quỷ đều đi tìm cơ thể sống lại.
Nam Tầm nghĩ đến bản thân có khả năng bị cụ tổ xem thành ác quỷ liền khổ sở. Cô hừ nhẹ: "Siêu độ ta ư?"
Cô sẽ không cho cụ tổ cơ hội này. Dù có là "ác quỷ", cô cũng khiến cụ tổ không nỡ siêu độ.