Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 494 : Mít ướt, khóc sưng cả mắt
Ngày đăng: 21:11 20/05/20
Edit: Bánh Bao/ Beta: PDBL
Tiểu Bát nghe cô hừ nhẹ, tưởng rằng cô bị đại Boss làm tổn thương, vội bảo: "Nếu hắn định siêu độ ngươi thật cũng đừng sợ, có gia đây mà. Gia trực tiếp mang ngươi chạy lấy người, bái bai thế giới này luôn."
Nam Tầm im lặng trong chốc lát, nói: "Ta muốn nghiêm túc đi hết từng thế giới, nghiêm túc tiêu trừ giá trị ác niệm của đại Boss. Chứ không phải cứ khó khăn là vỗ mông bỏ chạy."
Tiểu Bát:...
Cmn, làm như nó thích vỗ mông bỏ chạy lắm á.
Nó cũng vì Nam Tầm được không. Trừ phi thật sự có hiểu lầm, bằng không đại Boss mà ghét ai, đừng nói giảm giá trị ác niệm, không giết là may rồi đó.
Cơ mà Nam Tầm vốn chẳng phải Thẩm Hiểu Nhu. Đây không phải hiểu lầm, đây là sự thật.
...
Trong đại sảnh, cha Thẩm Quang Bích - Thẩm Tông Diệu đang blah blah nói liên hồi, Nam Tầm không có tâm trạng đi nghe. Cô nhận thấy người nọ đang nhìn cô, nhưng không cần nghĩ cũng biết ánh mắt đó khẳng định chẳng thân thiện gì. Nói không chừng còn mang vẻ giận dữ hoặc chán ghét.
Nam Tầm ngẩng đầu, ánh mắt đối phương quả nhiên thâm trầm lạnh lẽo. Cô lại dường như không thấy vẻ lạnh nhạt của đối phương, vẫn nhìn anh chòng chọc. Đôi mắt bé con như làm từ nước, miệng nhỏ mím chặt, điệu bộ tủi thân oan ức như sắp khóc tới nơi.
Thẩm Duệ Uyên không hề dao động, lạnh nhạt dời tầm mắt.
Nam Tầm:...
Bán manh thế mà thất bại.
Nam Tầm tủi hờn chọc hình nhân trong lòng, chọc chọc chọc.
Nhiều ngày vui vẻ ở chung sao có thể quên ngay vậy chứ, cô mới không tin đâu.
Nam Tầm trộm liếc cụ tổ vài lần, đáng tiếc người nọ không thèm nhìn cô nữa, dáng vẻ vô cảm khác xa trong mộng cả vạn dặm.
Thẩm Tông Diệu sau một tràng giới thiệu rốt cuộc vào việc chính.
"... Cụ tổ cố ý chọn một người trong nhóm con cháu làm đệ tử thân truyền. Có thể được cụ tổ truyền thụ huyền học chí cao vô thượng hay không là tạo hóa của mấy đứa."
Tiểu Bát sững sờ: "Thân ái, ngươi khóc sao mà đau lòng thế."
Nam Tầm: "Oa oa... Không còn cách nào, ta không nhịn được oa oa oa..."
Tiểu Bát:...
Trông Nam Tầm thế này thấy thương thật. Đại Boss vô lương tâm kia cớ sao dám bắt nạt Nam Tầm nhà nó!
Nam Tầm khóc nấc cả lên. Vất vả lắm mới chờ hết nước mắt, hai mắt cô đã đỏ đỏ sưng thành quả óc chó.
Sau đó Nam Tầm lại lén lút về đại sảnh, đứng kế bên Thẩm Hiểu Vân.
Cô vô hình quá đi, biến mất lâu như vậy mà chả ai phát hiện. Cô là bảo bảo đáng thương không ai quan tâm.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Nam Tầm cảm thấy cụ tổ liếc qua xem cô. Nhưng khi cô nhìn lại, tầm mắt cụ tổ đang đặt trên mấy người trẻ tuổi vẽ bùa, một chút sự chú ý cũng không cho cô.
Nam Tầm ngó đám người vẽ bùa. Vừa rồi chỉ lo khóc nên giờ mới phát hiện, cách vẽ bùa của họ không đơn giản là cầm bút. Cùng lúc vẽ, bọn họ còn phối hợp chắp tay niệm khẩu quyết, phối ba nhân tố thành bùa.
Cụ tổ chưa dạy Nam Tầm những thứ này, chỉ cho cô cầm bút vẽ.
Nam Tầm đoán chắp tay với niệm quyết có lẽ là đường tắt. Sở dĩ cụ tổ không dạy là không muốn cô đi đường tắt?
Nghĩ đến cụ tổ, Nam Tầm trộm liếc anh lần nữa.
Không ngờ lần này vừa lúc bắt gặp cụ tổ cũng đang nhìn mình. Tầm mắt anh dừng trên đôi mắt như hai quả hạch đào của cô, mày hơi nhíu rồi giãn ra. Vẻ mặt đó cao thâm khó đoán thật sự, Nam Tầm xem không hiểu.
Nam Tầm chu chu miệng đáng thương nhìn chằm chằm anh. Miệng khẽ động, phun hai chữ không rõ tiếng: "Cụ tổ."
Tiếp theo lại tới một câu: "Cụ không cần con nữa ư?"
Câu này lực sát thương quá lớn khiến Thẩm Duệ Uyên nao nao, sau mới mặt không biểu cảm dời mắt.
Nam Tầm: Hừ hừ, vờ vịt, cứ vờ vịt đi. Rõ ràng đã bớt căng còn vờ nghiêm túc.