Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 501 : Phát tài, nhiều tiền quá đi

Ngày đăng: 21:11 20/05/20


Beta: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant



Nếu không phải giữa chừng Thẩm Quang Bích kéo ông ta lại tránh lăn xuống tiếp, ông chủ Ngô khẳng định xô xát càng nghiêm trọng hơn.



Một tay ông chủ Ngô run lẩy bẩy vịn cầu thang, tay còn lại duỗi ra sau xoa gáy. Mới chạm đã quẹt phải một bàn toàn máu.



Trông thì máu me, tính ra cũng chả mấy nghiêm trọng, chẳng qua ngã lăn quay nên ông chủ Ngô đâm ra hãi.



Ông chợt nhớ vừa rồi đối phương có nhắc tới "họa sát thân".



Ông chủ Ngô sang chấn, tức khắc tin hai người hơn nửa: "Hai thầy từ từ, từ từ đã. Vừa rồi mắt tôi kém quá, không biết hai vị thật có bản lĩnh. Có điều chuyện này tôi không biết thật. Tôi đồng ý hợp tác với hai người, nhưng hai người hãy cứu tôi!"



"Cứu ông rất đơn giản. Bây giờ ông đóng cửa ngay đi, giao hết số tóc mua được từ người đó cho tôi xử lý. Sau đó, báo cảnh sát." Nam Tầm hướng dẫn.



Ông chủ Ngô bị dọa không nhẹ, tất nhiên là nghe răm rắp.



"Ông nên đến bệnh viện băng bó." Nam Tầm chỉ chỉ gáy ông ta.



Ông chủ Ngô vội nói: "Chờ xong việc rồi đi, bằng không lòng tôi chẳng yên nổi."



Tiệm cắt tóc nói đóng là đóng. Vài khách hàng không vui, ông chủ Ngô phải hứa lần sau tới sẽ tăng ưu đãi, mọi người mới vừa lòng rời đi.



Về phần cảnh sát, vẫn do Chu Á Linh gọi đến. Dù sao bây giờ bất kể ngành nào, có người quen đều hiệu suất hơn hẳn.



Ông chủ Ngô liên hệ với cò trung gian.



Người trung gian không ngờ chỉ bán tóc cũng phạm pháp, sợ tới mức nhanh nhanh khai nhà cung cấp.



Tóc được cung cấp bởi hai nhân viên phụ trách hỏa táng. Trong khoảng thời gian kết thúc đưa tang rồi đưa vào lò thiêu, hai người đã nảy lòng tham dám cắt lén tóc người chết, đưa cò bán cho tiệm tóc. Vụ làm ăn này chẳng những không tốn tiền, ngược lại còn kiếm được không ít.



Phụ nữ vốn nặng âm khí, hơn nữa lại thích đẹp. Ông nói ông cắt tóc phụ nữ đã chết đem đi bán, chẳng phải là tự tìm chết ư?




"Cụ tổ, khi nào con mới được như cụ?" Mắt Nam Tầm lấp lánh nhìn anh.



"Mỗi ngày cần tu luyện thêm. Luyện vẽ bùa nhiều hơn, cảm ngộ nguyên khí nhiều hơn."



Nam Tầm:...



Nói vậy ai chả nói được.



Thẩm Quang Bích nghe lời cụ tổ, không khỏi thỉnh giáo: "Dạ, cụ tổ. Nhưng làm thế nào mới dẫn được khí vào người ạ? Con dựa theo phương pháp gia truyền thử rất nhiều lần, song đều thất bại." Cậu chàng hiện giờ chỉ có thể niệm khẩu quyết và làm thủ quyết mượn nguyên khí trời đất, còn chưa học được cách dẫn khí vào người.



Thẩm Duệ Uyên trực tiếp buông một câu: "Tư chất đã thế, đừng cưỡng cầu."



Nam Tầm nghe xong liền cười phá lên trong lòng.



Thẩm Quang Bích có lẽ là bị đả kích, lủi thủi về phòng. Nam Tầm đoán cậu ta khẳng định chưa từ bỏ ý định, lại đi thử dẫn khí vào người rồi.



Tiểu Bát đột nhiên lên tiếng: "Thân ái, ngươi đừng vội cười trên nỗi đau của người ta. Giá trị ác niệm đại Boss tuy giảm lại xuống 95, nhưng cách 0 còn cả chặng dài ơi là dài đó. Ngươi để tâm chút ha."



Nam Tầm phản bác: "Sao ta lại không để tâm chứ? Ngươi không thấy hiện giờ cụ tổ rất cưng ta sao? Quan hệ chúng ta tốt lắm đó."



Tiểu Bát cười ha hả: "Ngươi cũng chả làm được mẹ gì, giá trị ác niệm chẳng giảm được bao nhiêu."



Nam Tầm không phản biện.



Tiểu Bát lại nói: "Ta nghĩ ta biết nguyên nhân."



Nam Tầm tỏ vẻ không muốn nghe tiếp phần sau.



Tiểu Bát cười hí hí: "Ngươi muốn thử yêu tinh đánh nhau với đại Boss một lần không? Đây là kết luận gia rút ra qua nhiều thế giới đó. Một khi ngươi và đại Boss yêu tinh đánh nhau, giá trị ác niệm đều tuột, từ ít 1, 2 điểm tới nhiều 20 điểm. Thử một lần cũng không hại gì mà ~"