Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 502 : Không sao, con không chê cụ tổ

Ngày đăng: 21:11 20/05/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu



Nam Tầm đoán được Tiểu Bát sẽ nói thế, cô rõ cái kịch bản này quá mà.



Nam Tầm trả lời: "Thử cái cc. Hiện giờ cụ tổ chỉ xem ta như con cháu, một đứa nhóc thôi. Lúc này quan trọng nhất là làm sao để cụ tổ biết ta không phải con nít mà là phụ nữ này."



Tiểu Bát do dự chốc lát, nói chân thành: "Đầu tiên ngươi phải ra dáng phụ nữ đã. Ngươi nhìn lại bản thân đi, dáng người khô quắt thế kia mà đòi đại Boss đối xử như phụ nữ?"



Nam Tầm im ỉm cúi đầu dòm, quyết định sau này mỗi ngày phải uống sữa chua, ăn nhiều đu đủ với cam.



Dính cụ tổ một lúc, Nam Tầm rốt cuộc chống không nổi cơn buồn ngủ.



"Cụ tổ, khuya rồi, cụ không ngủ được ạ?"



Thẩm Duệ Uyên nao nao, vẻ mặt có khoảnh khắc cứng đờ. Anh sờ sờ đầu Nam Tầm, dịu giọng bảo: "Bé đi ngủ trước đi, lát nữa cụ tổ sẽ ngủ."



"Vậy được rồi, cụ tổ ngủ ngon. Ngày mai gặp ~" Nam Tầm nói xong liền chạy lạch bạch lên lầu.



Thẩm Duệ Uyên nhìn bóng cô hồi lâu mới thu tầm mắt, ngồi lẳng lặng một mình trên sofa, không biết đang nghĩ gì.



Nam Tầm ngủ mơ mơ màng màng thì nghe tiếng bụng réo gọi. Có thể người đang tuổi phát triển nên mau đói. Cô bò dậy, lắc lư như hồn ma xuống sảnh, tính đến tủ lạnh tìm đồ ăn.



Kết quả còn chưa tìm được, Nam Tầm đã bị bóng người trên sofa dọa la oai oái.



"Bé con?" Bóng người động đậy, dường như quay đầu lại nhìn cô.



Nam Tầm sửng sốt, vội mở đèn lên, tức khắc thấy cụ tổ đang ngồi ngay ngắn trên sofa.



Anh mặc sơ mi trắng tinh không một nếp gấp như ban ngày. Nghĩa là anh vẫn luôn giữ nguyên tư thế ở đó.



Nam Tầm mang dép lê loẹt quẹt chạy đến trước mặt anh: "Cụ tổ, đã trễ thế này sao cụ còn chưa ngủ?"



Dù không ngủ cũng phải làm gì đó chứ, cứ tắt đèn ngồi đây chi? Rất dọa người được không. Đương nhiên lời này cô chỉ dám nói trong lòng.
"Cụ tổ, này... con cũng không còn cách nào. Thứ này đặt ở chỗ đó quá lâu, dính âm khí và sát khí quá nặng, không làm thế người thường không chịu nổi." Thẩm Tông Diệu thấy ánh mắt cụ tổ dừng trên quan tài, bèn vội giải thích.



Thẩm Duệ Uyên hơi nhíu mày: "Nhỏ giọng chút, bé con ngủ rồi."



Thẩm Tông Diệu:...



Hù chết ông. Ông còn tưởng cụ tổ thấy bùa trấn tà trên quan tài nên không vui.



"Đưa quan tài vào phòng ngủ ta, nhớ làm khẽ chút."



Thẩm Tông Diệu gật đầu lia lịa, ra hiệu mấy người nâng quan tài nhẹ tay nhẹ chân làm việc.



Chờ tất cả xong xuôi, Thẩm Tông Diệu mới dò hỏi: "Cụ tổ, hôm qua vãn bối gặp một vị khách, coi hồi lâu cũng không nhìn ra vấn đề. Ngài xem ——"



Thẩm Duệ Uyên liếc ông ta một cái, nói đều đều: "Ngày mai dẫn người đến ta xem."



Thẩm Tông Diệu nghe thế, kích động "ai ai ai" liên tục mấy tiếng.



Đám người đi rồi Thẩm Duệ Uyên mới ôm bé con lên lầu, nhẹ nhàng đặt xuống giường.



Nhìn vẻ ngọt ngào khi ngủ của cô bé, khóe miệng Thẩm Duệ Uyên hơi hơi gợi lên, nhẹ xoa đầu nhỏ.



Anh khẽ khàng khép cửa rồi về phòng mình.



Bên cạnh giường lớn kiểu Âu là một cái quan tài lớn.



Quan tài này nhốt anh hơn ngàn năm. Tuy khá buồn cười nhưng đó gần như đã trở thành thói quen của anh, một thói quen thấm sâu trong máu thịt.



Thẩm Duệ Uyên vẽ phù trận lên cửa phòng và cửa sổ, đảm bảo âm khí sát khí trên quan tài sẽ không tràn ra. Sau đó mở nắp nằm vào.



Khoảnh khắc nắp quan tài được đóng lại, cảm giác quen thuộc ập tới. Anh hít một hơi thật sâu "mùi" sát khí, từ từ nhắm mắt lại.