Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 521 : Nguy hiểm, bùa chú vô dụng

Ngày đăng: 15:55 27/05/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest



Nam Tầm nghe cụ tổ gọi thì đáp "dạ", thong thả cởi áo khoác che lên... đầu và vai mình.



Cô quay lại, cười khanh khách nhìn cụ tổ: "Cụ gọi con ạ?"



Biểu cảm cụ tổ cứng lại thấy rõ.



"Đi thôi bé con." Cụ cười vươn tay với cô.



Nam Tầm nheo nheo mắt nhìn "cụ tổ" trước mặt.



Đột nhiên, cô chỉ ra sau đối phương, hét lên kinh hãi: "Cụ mau nhìn kìa, sau lưng cụ có người!"



Cụ tổ nghe vậy lập tức quay đầu.



Ngay lúc này, Nam Tầm móc một lá bùa trong túi vung tay ném về phía hắn: "Trừ tà hóa sát, đi!"



Khoảnh khắc lá bùa dính lên người, "cụ tổ" phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả khuôn mặt biến đổi tức thì.



Là một con ác ma vô cùng xấu xí. Hai mắt lồi ra, miệng ngoác rộng chảy đầy nước dãi.



Nam Tầm nhìn bộ đồ cổ lỗ sĩ trên người nó, đoán chắc kẻ này ôm hận mà chết tầm năm, sáu chục năm trước. Cũng có nghĩa nó đã tu luyện năm, sáu chục năm!



Thế nhưng một con ác ma đạo hạnh không thấp như nó, khi Nam Tầm dán bùa lên lại thấy liệt hỏa đốt cháy khắp người, thậm chí nghe được tiếng sấm đùng đoàng.



Chỉ vài giây sau, ác ma tan thành tro bụi!



Nam Tầm ngu người.



Éc... Hình như cô lỡ tay móc lộn túi, dùng mất bùa ngũ lôi mạnh nhất rồi.



Ây mà ác ma này đạo hạnh chẳng thấp, dùng mấy lá khác có khi phải tốn thêm ít lâu. Thôi, dùng thì cứ dùng đi.
Móng tay vốn bình thường cũng nháy mắt hóa giáp cứng sắc bén nhắm ngay đầu thi khôi vạch một đường, cắt đứt đầu nó...



"Nam Tầm chạy mau, thi vương trốn ra rồi!" Ngoài cửa mộ, Tiểu Bát la toáng lên.



Hai chân Nam Tầm đã tự động chạy trước khi não kịp nghĩ.



Tiểu Bát kêu rên: "Không kịp rồi. Thi vương mới hút máu xong, tốc độ nhanh lắm!"



"Vậy ngươi nói làm khỉ gì!" Nam Tầm không chạy nữa mà vét hết bùa chú trong túi ra.



Nhìn xấp bùa cấp thấp trong tay, bỗng dưng muốn khóc.



Biết thế đã giữ lại lá ngũ lôi.



Lần đầu tiên cô ý thức được thói lười biếng của mình nghiêm trọng nhường nào. Gương bát quái và kiếm gỗ đào đều trong balo Thẩm Quang Bích, nếu lúc trước cô tự vác theo một bọc nhỏ thì đã chẳng thành ra thế này.



"Tiểu Bát, cụ tổ không sao chứ?"



"Đờ mờ lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ cụ tổ? Hắn cùng lắm bị thi vương nhốt trong đó thôi."



Thi vương chạy khỏi huyệt mộ chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Đảo mắt qua thấy ngay Nam Tầm tươi ngon, nó cười khằng khặc: "Lại có mồi tươi tới cửa. Mới nãy đang ăn thì bị cắt ngang, còn chưa no đây."



Nam Tầm ghét bỏ: "Thứ gì xấu dữ thần! Người ngợm cũng thúi hoắc!"



Tiểu Bát: "Lúc nào rồi mà còn thời gian đánh giá xấu đẹp đấy?"



Thi vương nhào qua Nam Tầm. Tốc độ quả thực nhanh hơn con người rất nhiều.



Nam Tầm né được suýt soát, tay nhanh mắt lẹ dán một lá trừ tà lên người nó. Vốn tưởng sẽ có chút tác dụng, ai ngờ thi vương chỉ "A" một tiếng rồi dùng cánh tay thối rữa... xé rớt lá bùa.



... Xé rớt.