Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 522 : Bé sợ ta phải không?

Ngày đăng: 22:19 27/06/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest



Nam Tầm sửng sốt: "Bùa trừ tà mà lại chẳng mấy tác dụng với con cương thi này kìa!"



Tiểu Bát giải thích: "Chắc tại nó... da dày thịt béo? Hoặc do công lực ngươi chưa đủ? Dù sao uy lực của bùa đều dựa khả năng người vẽ mà."



Thi vương bị chọc tức há cái miệng đầy máu, chìa ra hai răng nanh vàng đen: "Hóa ra là đạo sĩ trẻ. Ta càng muốn hút khô máu ngươi, ăn thịt ngươi!"



Mặc dù lá bùa bị thi vương xé rớt, nhưng Nam Tầm phát hiện động tác nó chậm hơn rất nhiều, phải mất ít nhất một phút để khôi phục tốc độ. Cho nên cô có thể nhân cơ hội này nhanh chân chạy, đợi nó đuổi kịp lại dán một lá.



"Tiểu Bát!" Nam Tầm kêu to.



"Có!"



"Mau nhìn xem ở đâu có cây đào giúp ta!"



"Trời tối thui thế này bảo ta nhìn kiểu gì?"



"Chẳng phải ngươi có mũi thính à? Dùng mũi ngươi đánh hơi xem ở đâu có mùi đào."



"..."



Một lát sau Tiểu Bát mừng rơn: "300m về bên trái có một cây đào to!"



"Trong tay ta còn hai tấm bùa. Ngon đấy, vừa đủ để chạy tới đó!"



Nhưng nói xong Nam Tầm lại rầu thúi ruột. Lá bùa cô vừa ném bị con thi vương né mất!



Đờ mờ. Rớt, rớt xuống đất!



Cô hoàn toàn không có thời gian đi nhặt!



Sau khi ném lá cuối cùng, hai chân Nam Tầm tăng tốc như bay. Rốt cuộc tìm được gốc đào Tiểu Bát bảo trước khi thi vương đuổi kịp, bò lên thoăn thoắt rồi bẻ rắc rắc mấy cành cầm trong tay.



Đào, tinh hoa ngũ hành, có thể chế phục tà khí, chế ngự trăm ma. Đương nhiên gồm cả thứ tà ma như cương thi.



Thân cây rất lớn, trông ít nhất phải hai mươi năm tuổi, khả năng trừ tà hẳn không tồi.



Thi vương đuổi đến thấy cây đào thì thoáng do dự.







Lúc này hai mắt cụ tổ đỏ bừng, gân xanh nơi khóe mắt gồ lên, hơi hơi nhếch miệng là có thể trông thấy hàm răng bén nhọn.



"Ta như vậy, bé sợ không?" Cặp mắt đỏ au của Thẩm Duệ Uyên nhìn cô: "Bé con, vừa rồi, có phải bé sợ ta không?"



Miệng Nam Tầm mấp máy chưa kịp nói gì, cụ tổ đã hiền lành nói trước: "Không phải sợ ta, cụ tổ hại ai cũng không hại bé."



Nói xong còn xoa xoa đầu cô.



Nam Tầm nhận ra trên ngón tay thon dài đẹp đẽ mọc móng đen cứng ngắc. Chỉ hơi lơ là một chút có khi làm đầu cô... nở hoa luôn ấy chứ.



Nam Tầm bỗng nhếch miệng cười: "Cụ tổ, con không sợ đâu. Ban nãy ngồi trên cây không chịu xuống là do không nhìn rõ được cụ. Trên người cụ tổ toàn khí đen, sát khí và âm khí nặng quá nên đen như mực vậy á. Giống hệt đống than. Con còn tưởng lại là ma quỷ gì đấy chứ."



Thẩm Duệ Uyên hơi hơi sửng sốt, hồi lâu mới "À" một tiếng, nói nhỏ: "Cụ tổ quên mang nhẫn ban chỉ."



Nói rồi anh móc nhẫn phỉ thúy trong ngực ra đeo lên ngón cái.



Kỳ lạ thay. Chỉ trong nháy mắt anh tròng nhẫn vào, sát khí quanh người đều bị che lấp, đến mắt Âm Dương của Nam Tầm cũng nhìn không ra.



Bảo sao cô cứ thắc mắc sao cụ tổ trông chẳng khác gì người thường. Thì ra do nhẫn ban chỉ.



Vốn phải nhìn cụ tổ cách lớp sương đen, bây giờ sương tan hết nên tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều. Nam Tầm ngơ ngác nhìn mặt anh mãi.



Cho dù răng nanh mọc dài cô cũng thấy đẹp. Gân xanh đen nơi khóe mắt gồ lên nổi bật cặp mắt đỏ kì dị, cô vẫn thấy đẹp. Có điều móng tay vừa dài vừa nhọn quá nguy hiểm, vẫn nên tranh thủ giúp cụ tổ cắt trụi đi thôi.



Nam Tầm thình lình nhào vào ngực ôm chặt eo anh, ấm ức kể khổ: "Cụ tổ, vừa rồi con sợ muốn chết. Con cương thi kia nói muốn uống máu con, ăn thịt con. May mà cụ đến kịp. Trước cương thi con còn gặp một con ác ma cơ, đạo hạnh những năm mươi sáu mươi năm lận. May là có bùa ngũ lôi cụ tổ cho phách nó tan thành mây khói."



Thẩm Duệ Uyên hơi cứng lại rồi mới duỗi tay ôm cô, nhẹ nhàng vuốt lưng Nam Tầm: "Bé đừng sợ, có cụ tổ đây."



Nam Tầm rầu rĩ "Dạ".



Tiểu Bát ha hả: "Diễn bạch liên bông nghiện luôn rồi phải không?"



Nam Tầm: "Ta là cục cưng của cụ tổ, ta làm nũng đấy thì sao?"



Tiểu Bát:...



"Cụ tổ, chừng nào cụ biến về lại ạ? Con không muốn người khác bắt gặp cụ tổ như vầy đâu."



Thẩm Duệ Uyên dịu dàng bảo: "Một chốc thôi."



"Con muốn ôm cụ tổ thêm chút nữa, hồi nãy dọa con sợ."



Thẩm Duệ Uyên cười khẽ: "Ừ, bé muốn ôm bao lâu cũng được."



Hai người ôm nhau. Nam Tầm không buông, cụ tổ cũng sẽ không buông.



Cuối cùng mãi khi cụ tổ trở về bình thường, Nam Tầm mới chui khỏi ngực anh.



"Ủa! Sao móng tay cụ tổ không biến về?" Nam Tầm cầm tay anh, thò lại gần nghiên cứu tỉ mẩn.



Thẩm Duệ Uyên nhíu mày có vẻ buồn bực: "Chắc phải sau hừng đông mới biến về được."