Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 57 : Nhà hoang, cô bé trong ảnh

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Norah



Vẻ mặt Tô Hàm rất nghiêm túc: "Gương trừ tà sẽ không sai, mấy ngày nay chắc chắn em có tiếp xúc với con quỷ kia!"



Suy nghĩ một chút, cô ấy bỗng nhiên hỏi: "Mạt Mạt, mấy ngày nay hình như ngày nào em cũng gọi điện thoại cho một người. Người kia là ai?”



Nam Tầm lập tức hiểu ý của Tô Hàm, sắc mặt cô thoắt cái trở nên trắng bệch: "Là Phó Mặc, người mấy hôm trước em mới quen, là người cực kỳ tốt."



Tô Hàm cười lạnh: "Khó trách chị vừa vào ở đã cảm giác được quỷ khí rất nặng trong phòng."



Nam Tầm:...



"Mạt Mạt, đưa điện thoại cho chị." Tô Hàm nói.



Tay Nam Tầm run run mò điện thoại trong túi.



Tô Hàm giơ điện thoại trước gương trừ trà, quả nhiên thấy quỷ khí vô cùng nồng nặc quấn quanh điện thoại kia.



Nam Tầm cũng nhìn thấy, trên điện thoại di động có rất nhiều khí đen.



Tô Hàm hỏi Nam Tầm số điện thoại của Phó Mặc là số nào, Nam Tầm liền chỉ cho cô ấy xem.



Tô Hàm lập tức gọi điện, dường như đang tìm người tra giúp số điện thoại.



Quá trình này cũng không lâu, rất nhanh, phía bên kia đã gửi tên người tương ứng, còn có ảnh chụp người nọ lại đây.



Tô Hàm ngẩng đầu nhìn Nam Tầm, đưa bức ảnh trên điện thoại cho cô xem: "Phó Mặc em nói có phải người này không?"



Nam Tầm đến gần xem xét, khi nhìn rõ bức ảnh trên giấy chứng minh, sợ đến lảo đảo: "Chuyện này sao có thể?"



Tô Hàm nói nhàn nhạt: "Người tương ứng số điện thoại này gọi Phó Vũ, là CEO tập đoàn mới nổi Tư Mạt, một tháng trước bất hạnh qua đời do tai nạn giao thông."



Hai mắt Nam Tầm đột nhiên trừng lớn: "Ai? Chị nói ai? Phó Vũ!"




Trong đầu Nam Tầm bây giờ rất loạn, nên Tô Hàm nói cái gì, cô làm theo cái đấy.



Lúc hai người rời đi, Nam Tầm không nhịn được ngoái đầu liếc nhìn.



Vừa nhìn, hai mắt Nam Tầm bỗng trừng lớn.



Đằng sau cửa sổ lớn tầng hai, đằng sau rèm cửa trắng bị gió thổi nhộn nhạo có một người đàn ông đang đứng.



Sắc mặt Nam Tầm trắng bệch.



Nhưng đợi Nam Tầm nhìn kỹ, lại không thấy bóng người kia nữa.



Bước chân Nam Tầm lảo đảo, kéo chặt Tô Hàm đang đi phía trước.



Trong giây lát, Nam Tầm chợt nghĩ đến rất nhiều thứ. Ví dụ như cô bé trong bức ảnh ở phòng của Phó Vũ là ai, con mẹ nó đó chính là cô hồi cấp ba. Bởi vì đó là xác của Bạch Mạt, mặt cũng bị che lại rồi, vì vậy cô mới không nhận ra ngay.



Phó Mặc và Phó Vũ giống nhau như đúc. Người Phó Vũ thầm mến là cô, Phó Mặc thích cô, còn hỏi cô có muốn làm bạn gái anh hay không. Tô Hàm nói người tên Phó Mặc không tồn tại, Tiểu Bát nói Phó Mặc là boss phản diện, giá trị hắc hóa và giá trị ác niệm của anh đều 100, mà boss phản diện thích cô...



Tất cả những điều này đều nói rõ đáp án Nam Tầm thầm muốn.



Sau khi trở về hai người ngồi trên ghế sofa, bởi vì đều có tâm sự nên ai cũng trầm mặc.



Nam Tầm không ngờ, người cô hiếm khi có ấn tượng tốt lại không phải người, mà là quỷ.



Đây thực sự là... Ha ha.



Tô Hàm bỗng nhiên đứng lên: "Mạt Mạt, chị phải đi chùa Linh Ẩn một chuyến để mời đại sư Vô Trần xuống núi. Gần đây ác quỷ hoành hành, âm khí đại thịnh, không thể để mặc những thứ này làm bừa được."



Nam Tầm há miệng, khô cằn nói: "Chị muốn đại sư Vô Trần gì đó đối phó Phó Vũ? Nhưng, nhưng mà Phó Vũ có thể không phải một con quỷ xấu..."



"Bạch Mạt! Em đang cầu xin vì một con quỷ sao?" Sắc mặt Tô Hàm trầm xuống trong nháy mắt.