Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 58 : Nghi vấn, chăn của ai

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Editor: Norah



Beta-er: PaduC



Nam Tầm không nói nữa, cô hỏi Tiểu Bát trong lòng: “Nếu như khí vận tử chống lại boss phản diện, boss có thể bị cô ấy giết chết hay không?”



Hư Không Thú bình tĩnh đáp lại một câu: “Yên tâm đi, bởi vì ngươi tham gia, boss lớn lệ quỷ lợi hại hơn Phó Vũ ở quỹ đạo ban đầu gấp bội lần, cho dù đại sư Vô Trần đến đây hắn cũng không sợ.”



Có được lời này, Nam Tầm hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến gì đó, sắc mặt đen lại: “Tiểu Bát, ngươi thật khổ công giấu diếm ta nha.” Hơi dừng, giọng nói bỗng cất cao lên: “Ngươi con mẹ nó để ta đi độ hóa một con quỷ?!”



Nam Tầm suýt nữa khóc thành tiếng: “Ngươi lại có thể để cho một con quỷ yêu ta? Ta cám ơn ngươi, con mẹ nó ta không cần!”



Hư Không Thú giả chết hồi lâu rốt cuộc đã lên tiếng: “Sao ngươi lại không hiểu dụng tâm lương khổ (*) của gia chứ, để tìm được thế giới thỏa mãn điều kiện của ngươi, gia rất không dễ dàng. Tuy là quỷ, nhưng con quỷ này thích ngươi, thích đến vô cùng ~ còn có, hắn đẹp trai chân dài, còn biết nấu ăn, không phải loại hình ngươi thích sao~”



(*) Dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.



Nam Tầm mặc kệ nó giải thích như thế nào đều rất muốn một phát tát chết nó.



Sáng sớm ngày hôm sau Tô Hàm đã đi rồi, Nam Tầm ngáp một cái đến phòng tắm rửa mặt.



“Chết tiệt đây là gì vậy?!” Nam Tầm trừng mắt nhìn chỗ cổ mình trong gương, phát hiện một dấu hôn đỏ.



Cô chẳng quen thuộc gì hơn loại dấu vết này, thế giới trước mỗi ngày đều bị Yêu Vương lăn qua lộn lại ra dấu vết bánh nướng áp chảo, cô thấy thứ này quá nhiều rồi.



“Tiểu Bát, có phải tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Nam Tầm run giọng hỏi.



Hư Không Thú nói: “Không có đâu, ngươi không nên nghĩ quá nhiều.”



“Nhưng mà cánh tay ta hơi tê mỏi, chắc không phải ta bị quỷ đè chứ? Tiểu Bát, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải boss lớn lệ quỷ theo vào hay không?”



Hư Không Thú dừng một lát mới nói: “… Không có.”



“Tại sao ngươi phải ngừng lại một lúc?”



“Chỉ là ta đang suy nghĩ chuyện khác.”




Tên côn đồ kia cười vang ầm lên: "Thật sự là một đứa cháu trai ngoan, như vậy là đúng rồi. Chỉ có điều, ông đã sớm nhìn mày không vừa mắt, dáng vẻ nhút nhát này của mày dựa vào gì mà sinh trong gia đình có tiền! Đánh, đánh chết nó cho tao!"



Không bao lâu thì cậu nam sinh đã bị đánh vô cùng thảm.



Nam Tầm nhìn đến nóng nảy, trực tiếp xắn tay áo lao vào đánh nhau.



Mấy tên côn đồ trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ người đẹp trước mặt còn hung hãn hơn nam sinh, chân thon dài quét ngang, chẻ dọc, vung một quyền qua lại đánh cho tên côn đồ ngã xuống đất.



"Chết tiệt!" Tên côn đồ cầm đầu phun nước bọt ra đất, không rảnh lo thương hương tiếc ngọc, kêu mấy người anh em bao vây lại.



Nam Tầm chỉ bị đánh trúng một quyền trên mặt, trên mông bị đạp một cái, thế nhưng ba tên côn đồ lại bị cô đánh cho mặt mũi bầm dập.



"Bà đây đã dùng di động chụp lại cảnh vừa rồi bọn mi cướp bóc, nếu như không muốn ăn cơm tù thì sau này thấy bà phải đi đường vòng!" Nam Tầm hung dữ trừng mắt nhìn mấy tên côn đồ.



Đương nhiên, lời này là dọa người, sao lúc đó Bạch Mạt nghèo như vậy có thể mua nổi điện thoại di động.



Nhưng mấy tên côn đồ tin, bò dậy bỏ chạy.



Nam Tầm xoa mặt mình, đau đến rít một tiếng, cô quay đầu nhìn thoáng qua cậu nam sinh kia, đi qua vỗ vỗ bả vai cậu, nói: "Đừng sợ, sau này chị che chở cậu."







Khi đó nói muốn che chở cậu chỉ vì để cho cậu không sợ hãi, căn bản Nam Tầm không để trong lòng. Nhưng cậu nam sinh này, có phải cậu luôn ghi ở trong lòng hay không?



Ngủ một giấc dậy, Nam Tầm vẫn đau eo mỏi tay như cũ, cô nhìn xem gương, nhìn đến mấy dấu đỏ tím trên cổ.



Nam Tầm dừng một chút, sau đó như không có việc gì mà tiếp tục đánh răng rửa mặt.



Hư Không Thú vừa mới bịa tốt lý do lừa bịp cho qua: …



Cô đây là biết rồi sao? Hay vẫn là… không biết?



Hư Không Thú hoảng hốt. Này, này quá bình tĩnh rồi đó.