Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 69 : Thật buồn, ta là món đồ Chơi yêu thích của anh ta

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Norah



Nam Tầm đứng lẻ loi trên mặt đất, đôi mắt đen lúng liếng nhìn một già một trẻ trước mặt. Cô đoán chừng Lệ Sâm là con hiếm muộn của ông Lệ, bọn họ đều trông thật đẹp trai, một bác đẹp trai, một anh đẹp trai.



Anh đẹp trai đi tới, động tác bế cô lên có chút vụng về.



"Anh, anh..." Tiểu Nam Tầm quơ móng vuốt nhỏ, mồm miệng kêu không rõ, sau đó bẹp một ngụm trên mặt tiểu thịt tươi, nước miếng dính đầy mặt anh.



Thiếu niên Lệ Sâm mím môi không nói lời nào, nhưng ánh mắt vốn lạnh lùng của anh trở nên mềm mại hơn chút, sửa đúng cho cô: "Gọi ba."



Bác đẹp trai hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm con trai mình, ông chưa từng thấy con trai có vẻ mặt dịu dàng như thế, chẳng lẽ thật là cha con liền tâm?



"Ba ba..." Nam Tầm vừa kêu vừa thổi bong bóng, bàn tay nhỏ bé vỗ bộp một cái vào mặt anh.



Móng vuốt nhỏ bụ bẫm, mềm nhũn, đánh trên mặt không đau chút nào.



Lệ Sâm không có biểu cảm gì. Anh duỗi một đầu ngón tay, chọc chọc gò má trắng trẻo non nớt căng phồng của Nam Tầm, chọc một hồi lại một hồi, sau đó bình luận một chữ: "Mềm."



Nam Tầm:...



Nam Tầm căng khuôn mặt nhỏ nhắn, làm như không thấy cái tay liên tục chọc mặt cô.



Chọc, còn chọc!



Mẹ nó tôi cũng không phải bánh bao trắng, cứ chọc như vậy vui lắm hả?



Lại chọc nữa tôi cắn chết anh.



Lệ Sâm ôm bé gái lên xe, xe bắt đầu lăn bánh tiến vào cổng, đi dọc đường lớn điền trang một lúc lâu mới dừng lại.




Nam Tầm:...



"Trước đây còn không hiểu, bây giờ ta cũng coi như rõ rồi. Cái gì mà Lệ Sâm tràn lan tình thương của cha, ha ha, thực ra anh ta chính là coi ta như món đồ chơi yêu thích vậy."



Nam Tầm càng nghĩ càng thấy bản thân là món đồ chơi cao cấp biết nhảy biết cười mà Lệ Sâm nuôi.



Lệ Sâm quá già dặn, anh không có thời thơ ấu, không biết đồ chơi là vật gì. Vì vậy sự xuất hiện của Nam Tầm đã bổ khuyết thời thơ ấu anh thiếu hụt.



Nam Tầm hít một hơi, có chút chút buồn bã: "Thực sự là ta đã phí bốn năm rồi, bốn năm nay ta lại như kẻ ngu si bị anh ta chơi đùa..."



Hư Không Thú suy nghĩ một hồi, đề nghị: "Không bằng chúng ta xuyên thẳng đến mười năm sau?"



Nam Tầm: "Có ích gì à? Bây giờ anh ta coi ta như món đồ chơi yêu thích, lẽ nào mười năm sau sẽ khác?"



Hư Không Thú ngẫm lại cũng đúng, đột nhiên giọng điệu nó cả kinh: "Đờ mờ, nhất định không thể phủi mông một cái đi thẳng đến mười năm sau! Nếu như chúng ta đi rồi, ai tới ngăn cản ba phong lưu của ngươi tạo một ổ anh chị em?



Ta cảnh cáo ngươi nha, nếu ngươi muốn dùng tình thân độ hóa đại boss, thì chắc chắn không thể để bất luận kẻ nào làm phân tán sự chú ý của Lệ Sâm, vì vậy ngươi phải ngăn cản một ổ anh chị em sinh ra!"



Nam Tầm nghe xong lời này chợt cảm thấy nghẹn lòng, nếu giá trị ác niệm của Lệ Sâm không giảm đi, chẳng phải cô phải phí thời gian đến lúc Lệ Sâm không thể tạo trẻ con?



Hư Không Thú cũng cân nhắc đến điều này: "À, chúng ta cứ chờ đến khi ngươi mười tám tuổi đi. Nếu nhiều năm như vậy, ngươi làm con gái duy nhất của hắn cũng không thể tiêu trừ giá trị ác niệm của hắn, vậy chúng ta nhân lúc còn sớm chạy lấy người đi."



Nam Tầm: "Bảo bối, ta bỗng thấy thật hối hận nha. Dùng tình thân độ hóa boss lớn vốn phải bồi dưỡng tình cảm sâu nặng trước, sau đó mới có thể độ hóa anh ta, thế giới này nhất định sẽ phí rất nhiều năm."



Hư Không Thú nói: "Ngoan, ngươi biết là tốt rồi. Thế giới sau chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn dùng thân thể tinh lọc đại boss đi."



Nam Tầm:...