Mây Và Gió

Chương 23 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Tuấn Phong bật dậy và cảm thấy đầu mình đau nhói, đưa tay lên xoa nhẹ hai bên thái dương, anh hy vọng sẽ đỡ nhức. Bước vào trong nhà vệ sinh, Tuấn Phong hơi hoảng hốt khi nhìn qua gương và thấy một vết máu cam dưới mũi mình.



Tối qua khi thức đêm làm nốt công việc còn dang dở, Tuấn Phong thấy đầu mình nhói lên như muốn nổ tung. Chưa hết, máu nhỏ từ mũi chảy xuống thành dòng, anh nhanh chóng lấy khăn giấy lau qua rồi nhét vào mũi. Uống thuốc xong, Tuấn Phong leo lên giường nằm ngủ. Anh cứ nghĩ máu đã ngưng chảy, đầu đã ngưng nhức, nhưng thật sự không ngờ mọi việc vẫn tiếp diễn.



Xuống nhà ăn điểm tâm sáng rồi chở cô nhóc đi học. Tuấn Phong tiếp tục chạy xe tới văn phòng làm việc. Đang mải mê nghiên cứu sổ sách thì mẹ anh điện lên, Tuấn Phong nghĩ bụng chắc mẹ anh muốn bàn về bữa sinh nhật tối nay của Thanh Vân.



“Dạ con nghe mẹ ơi.” Tuấn Phong nói vào điện thoại.



Bà Kim Xuân nói lớn. “Lúc tối con bị gì mà chảy máu đầy ra gối vậy?”



Chắc lúc sáng dì Ba lên dọn phòng đây mà, Tuấn Phong nghĩ ngợi rồi nói láo. “À, tối qua con sơ ý làm đứt tay ấy mà. Không sao đâu, mẹ đừng lo.” Anh không dám khai thật việc tối qua mình thức đêm làm việc. Anh dò hỏi. “Mà sao mẹ biết?”



“Dì Ba lên dọn phòng con rồi hoảng hốt báo cho mẹ chứ sao.” Bà Kim Xuân lo lắng.



Tuấn Phong mỉm cười. “Máu chảy có chút xíu à. Mẹ đừng lo quá.”



“Anh thì lúc nào chả dửng dưng mọi chuyện. Anh đâu có lo lắng như tôi.” Bà Kim Xuân giả vờ giận.



Tuấn Phong vội xoa dịu. “Thôi mà mẹ, đừng la con nữa mà.” Anh lái sang chuyện khác. “Mà mẹ định tối nay tổ chức sinh nhật cho bé Vân như thế nào?”



Bà Kim Xuân ầm ờ. “Thì như mọi năm thôi. Tôi với ba anh định dẫn cả nhà tới nhà hàng C, rồi tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ như mọi khi.”



Tuấn Phong trò chuyện với mẹ mình một lúc rồi lại tiếp tục làm việc. Giải quyết xong đống hồ sơ, anh nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ đi đón cô nhóc. Hôm nay anh phải tiếp tục chọc ghẹo cô nhóc mới được. Càng ngày, anh càng thấy Thanh Vân “dễ ghét”, nhất là những lúc cô nhóc hờn dỗi.



Thanh Vân khẽ cười. “Anh.” Cô vừa bước ra cổng thì đã thấy Tuấn Phong đứng chờ từ trước như mọi khi.



Tuấn Phong đội mũ bảo hiểm lên cho Thanh Vân. “Bé mụn hôm nay học vui không?”



“Em hết mụn rồi mà.” Thanh Vân nhăn nhó. “Sao anh cứ ghẹo em là bé mụn hoài vậy.” Cô bếu bụng anh một cái.



Tuấn Phong “á” lên một tiếng rồi khẽ cười. “Bé mụn hung dữ quá.” Anh lên xe nổ máy rồi quay đầu lại. “Lên xe, anh chở bé mụn về nào.”



“Không.” Thanh Vân phồng má lên không chịu.



Tuấn Phong biết cô nhóc đang giả vờ giận hờn. “Bé mụn ngoan mà, lên xe anh đẹp trai chở về nhà.”



“Không.” Thanh Vân đá chân vào bánh xe. “Em không về.”


“Mới ở sa mạc về hả anh?” Bà Kim Xuân nhếch môi.



Tuấn Phong đưa tay lên lau vệt nước trên miệng. “Bé Vân về chưa hả mẹ?”



“Về lâu rồi. Còn anh đi đâu giờ mới về?” Bà Kim Xuân đi tới gõ nhẹ lên đầu của con mình.



Tuấn Phong xoa đầu trong nhăn nhó. “Con đi cà phê với bạn mà.”



“Tối rồi mà còn uống cà phê hả thằng quỷ.” Bà Kim Xuân trợn mắt lên.



Tuấn Phong sực nhớ mẹ mình không cho thức đêm. “Con đi cà phê nhưng con uống nước ép trái cây mà.” Anh giả vờ nói láo.



“Anh liệu hồn với tôi đó.” Bà Kim Xuân liếc mắt rồi bước đi.



Sáng hôm sau, Tuấn Phong chở Thanh Vân đi học như hôm nào. Cô nhóc ngồi sau ôm chặt anh chẳng rời. Vừa chạy xe, vừa trò chuyện với nhau, cả thế giới dường như chỉ tồn tại hai người.



“Hôm qua sinh nhật vui không em?” Tuấn Phong mở lời.



Chẳng lẽ em phải nói, em chỉ vui khi anh ở bên cạnh, Thanh Vân nghĩ thầm rồi giả vờ nói láo. “Dạ cũng vui anh.”



“Em thích quà anh tặng chứ?” Tuấn Phong ngại ngùng nên ngập ngừng hỏi.



Thanh Vân đáp nhanh. “Dạ thích anh.”



Tuấn Phong mừng rỡ. “Anh chả biết mua gì cho em hết, nên anh đành mua đại. Anh chỉ sợ em không thích thì lại mệt.”



“Không đâu, em thích lắm.” Thanh Vân khẽ cười. Anh tặng gì em cũng thích cả, Thanh Vân nói thầm trong đầu.



Một thời gian sau thì đến sinh nhật của Tuấn Phong, anh lại cùng với gia đình mình ăn bữa tiệc nho nhỏ. Ba mẹ anh chẳng tặng gì cho anh ngoài những lời chúc. Tuấn Kiệt thì tiếp tục tặng cho anh chai dầu gội đầu để hai anh em dùng chung. Thanh Vân thì tặng anh chiếc cà vạt đen, vì cô nhóc thấy anh chẳng có và cũng chẳng bao giờ mang cà vạt.



Vì muốn gia đình mình sum vầy bên nhau nên Tuấn Phong không mời bạn bè tới dự như năm trước. Tối hôm sau anh mới mời Nhật Thanh, Tuyết Vân, Như Ý và Bích Hân tới nhà hàng để dự tiệc.



Tuyết Vân và Như Ý từ khi chia tay đến giờ, anh và hai người họ chỉ gặp nhau hai lần, còn lại toàn là liên lạc qua mạng. Tuyết Vân vẫn đang thực tập bên tòa soạn V, cô chủ yếu hay viết bài về giới trẻ, ẩm thực và du lịch. Lâu lâu Tuấn Phong có hay đọc bài và anh thấy những bài viết của cô khá tốt, không chừng cô sẽ sớm được tòa soạn nhận vào làm chính thức.



Về Như Ý thì cô thực tập chung bên công ty thời trang V với Nhật Thanh. Hai người làm ở hai cửa hàng khác nhau, thực tập từ vị trí này sang vị trí khác, trước khi chuyển về tổ thiết kế. Tuy không ghé thăm cửa hàng của Như Ý làm việc như Nhật Thanh, nhưng Tuấn Phong vẫn thường xuyên đọc các bài đánh giá về cô do phòng nhân sự gởi lên. Nói chung về năng lực thì Như Ý được đánh giá thua Nhật Thanh, nhưng về phần ý tưởng thì cô lại xuất sắc hơn.



Nhật Thanh tặng cho Tuấn Phong đôi tất anh tự may và thiết kế. Bích Hân thì tặng cho anh một chiếc cà vạt màu xanh dương. Như Ý và Tuyết Vân tiếp tục cho Tuấn Phong một cặp bút máy sang trọng và đắt tiền. Bữa tiệc sau đó bắt đầu bằng những cuộc nói chuyện rôm rả.