Mây Và Gió
Chương 24 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Thời gian tiếp tục trôi qua, Tuấn Phong cùng gia đình mình lại đón một cái tết nồng ấm và hạnh phúc bên nhau. Mọi chuyện sẽ trọn vẹn hơn, nếu ngày họp lớp của anh tụ hợp đông đủ bạn bè.
Đúng như lời hẹn, ngày mồng năm Tết, Tuấn Phong cùng các bạn mình tụ tập tới nhà thầy Quang. Mọi người muốn nhân cơ hội để vừa chúc Tết, vừa thăm thầy và cũng nhằm mục đích tập hợp đi ra nhà hàng quậy phá. Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ai dè hôm đó chỉ có vài mặt xuất hiện. Những gương mặt mếu máo, những bộ mặt thề non hẹn biển nhất định phải gặp nhau thì chả lại thấy đâu. Chỉ có Tuấn Phong, Nhật Thanh, Như Ý, Tuyết Vân, Ngọc Quyên và Quang Bình là xuất hiện như đúng lời hứa.
Lớp vài chục người, đến khi họp lớp thì chỉ có vài mạng, vậy mà lúc chia tay ai nấy cũng kêu ca các kiểu. Tuấn Phong nghĩ lại mà chỉ cười khẩy cho các bạn mình. Anh lắc đầu ngao ngán ngồi cắn hạt dưa và nghe các bạn mình nói chuyện với thầy.
Tuấn Phong với thầy Quang thì khỏi phải nói, từ khi nghỉ học, lúc nào rãnh anh cũng chạy qua chở thầy đi cà phê hoặc đi nhậu. Vì biết thầy cũng gần như về hưu, mà con thầy thì đi làm mãi, nên anh cũng muốn thầy mình bớt cô đơn và hiu quạnh vào cái tuổi xế chiều này.
“Bữa nay em học hành thế nào rồi Bình?” Thầy Quang nhìn học trò mình.
Quang Bình khẽ cười. “Dạ vẫn bình thường thầy ạ. Ở đại học không giống như cấp ba, em cảm thấy nhớ rất nhiều về thời còn đi học.”
“Vì sao?” Như Ý chem lời vào.
Quang Bình trầm mặc. “Vì lúc đó tụi mình chả phải nghĩ ngợi gì nhiều. Giờ lên đại học thì lo cắm mặt vào bài vở, rồi tương lai sau này ra trường sẽ ra sao. Bạn bè, ai nấy cũng đều vị kỷ cả.”
“Mới có mấy tháng không gặp, sao ông nói chuyện như người lớn vậy.” Nhật Thanh bĩu môi.
Tuyết Vân khẽ cười. “Người ta học chính trị mà ông.”
“Còn Quyên thì sao em?” Thầy Quang tò mò.
Ngọc Quyên mỉm cười. “Dạ cũng bình thường thầy ơi.”
“Sao nãy giờ em im lặng vậy Phong.” Thầy Quang nhìn sang học trò cưng của mình.
Tuấn Phong đáp. “Em với mấy bạn gặp nhau hoài à.”
“Bộ mấy người hay gặp nhau lắm sao?” Quang Bình thắc mắc.
Tuấn Phong gật đầu. “Hay rủ nhau đi cà phê hoặc đi nhậu.”
“Sao không rủ tôi đi cùng với.” Quang Bình cảm thấy hơi bị bỏ rơi.
“Cũng chả thấy rủ Quyên.” Ngọc Quyên hứ lên một tiếng.
Tuấn Phong lúc này cảm thấy ái ngại. Nhật Thanh thấy thế nên liền lên tiếng đỡ hộ. “Tôi tưởng ông với bà có bạn bè mới nên quên mấy đứa này rồi.”
“Làm gì có.” Quang Bình nhanh nhảu nói. “Mấy ông bà chơi kỳ quá.”
“Dù có bạn bè mới nhưng mọi người vẫn là bạn học cũ mà. Ba năm chứ đâu phải là ít.” Ngọc Quyên chem vào.
Tuyết Vân tiếp tục thanh minh giúp cho mọi người. “Không phải như ông bà nghĩ đâu. Trước giờ bốn người tụi tôi ngồi cùng chỗ, chơi cùng nhóm mà. Sau khi ra trường thì tụi tôi cũng làm cùng chung một công ty nữa, nên hay gặp nhau thôi.”
Nhật Thanh dìm hàng Ngọc Quyên. “Ủa, chứ ai đó mỗi lần tôi rủ đi cà phê thì bảo bận.”
“Thì cũng bận thật mà.” Ngọc Quyên khẽ cười.
Như Ý liếc mắt nhìn Quang Bình. “Hồi đi học, ông có bao giờ đoái hoài đến tụi tôi đâu. Làm như thân lắm không bằng.”
Sao lúc đầu là nạn nhân, giờ anh ta giống như thủ phạm thế này, Tuấn Phong chua xót giúp thay cho Quang Bình.
“Thì ngày xưa lớp chúng ta đông mà. Tôi đâu thể chơi hết với mọi người được.” Quang Bình chống chế.
Thầy Quang bật cười. “Giờ lên đại học rồi mới thấy quý giá đúng không?”
“Dạ.” Quang Bình nhìn mọi người. “Sau này mấy người đi đâu thì rủ tôi đi với nha.”
Tuấn Phong nói láo. “Anh lên thay đồ.”
Một lúc sau, bà Kim Xuân bất ngờ hỏi. “Lúc chiều hai đứa đi đâu vậy?”
“Dạ đi chơi mẹ ạ.” Tuấn Kiệt đáp nhanh.
“Con gái ba đi chơi vui không.” Ông Tuấn Anh chem vào.
Thanh Vân khẽ cười. “Dạ vui lắm ba.”
Tuấn Phong cảm thấy mình như người thừa, anh ăn nhanh rồi xin phép ba mẹ lên trên phòng gởi mail. Khóa trái cửa lại, anh leo lên giường nằm. Nằm trằn trọc suy nghĩ, Tuấn Phong cảm thấy nhức đầu nên vội đi uống thuốc. Không có nước, anh lật đật chạy xuống nhà để lấy. Lúc này Thanh Vân và Tuấn Kiệt đang ngồi ở phòng khách.
Thấy Tuấn Phong, Thanh Vân vội đi tới. “Anh rãnh không, đi ăn chè với tụi em.” Cô nhóc mỉm cười.
Tuấn Phong gắng bình tĩnh. “Anh mắc việc phải làm cho xong rồi. Anh không đi được.”
“Vậy thôi để bữa sau.” Thanh Vân xụ mặt xuống. Cô đi ra nói với Tuấn Kiệt. “Mình đi đi.”
Tuấn Phong rót nước vào ly nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng của Tuấn Kiệt nói chuyện. “Nhớ ăn ít thôi đó nha. Mắc công Kiệt phải vác cái thùng phi về nhà.”
Thanh Vân nói. “Thùng phi gì chứ. Dám nói Vân là thùng phi sao, Kiệt đứng lại đó.”
Mình nên mừng cho hai đứa nhóc mới đúng chứ, Tuấn Phong cười khẩy bản thân.
Để khỏi phải đau lòng khi chứng kiến những giây phút đó. Tuấn Phong đi sang phòng ba mẹ. Anh muốn xin phép ba mẹ cho mình đi Mỹ. Anh cảm thấy như vậy là tốt nhất, vừa tốt cho anh, vừa tốt cho hai đứa em của mình.
“Sao con lại đòi đi Mỹ?” Bà Kim Xuân hét lên sau khi nghe anh trình bày.
Tuấn Phong nói láo. “Con muốn đi qua tu nghiệp một thời gian để học hỏi thêm kinh nghiệm mà mẹ.”
“Tu nghiệp cái gì, hiện tại con đang làm rất tốt rồi.” Bà Kim Xuân không thích con mình rời đi.
Tuấn Phong nói thật. “Là do ban trợ lý của con làm tốt. Chứ thật sự con vẫn chưa đủ năng lực để điều hành. Con muốn sang đó học hỏi thêm để sau này làm việc tốt hơn.” Anh nói nhanh để không cho mẹ mình can ngăn. “Mà có phải con đi luôn đâu. Con chỉ qua học vài tháng rồi về lại à. Với lại con trai bác Sơn cũng đang học bên đó, con qua đó có người giúp đỡ mà mẹ. Chưa kể con của mấy dì, mấy cậu nữa.”
“Sao con lại quyết định như vậy?” Ông Tuấn Anh thắc mắc.
Tuấn Phong lếu láo. “Con định đi du học nhưng ba mẹ không cho. Lại nghe mấy bác nói về các con mình khen ngợi bên đó rất nhiều. Nào là môi trường năng động và lý tưởng cho việc phát triển sự nghiệp. Nhiều chiến lược kinh doanh mang tầm thế giới. Nên con bỗng muốn sang đó học hỏi và trau dồi thêm.” Anh lại giở chiêu trò cũ. “Mà con sang đó vài tuần hoặc vài tháng là về à. Chứ con có sang đó du học hay ở luôn đâu. Nếu ba mẹ không yên tâm thì ba mẹ có thể nhờ các dì, các cậu giám sát con mà.”
Bà Kim Xuân nhăn nhó. “Mà sao con lại đòi đi vào lúc này. Con Vân đang chuẩn bị thi tốt nghiệp kia mà.”
Tuấn Phong không biết ý mẹ anh là gì nhưng anh đáp nhanh. “Con đi rồi, vẫn còn Kiệt chăm sóc cho bé Vân mà mẹ.” Anh gượng cười.
“Nhưng vấn đề là Vân nó lưu luyến con. Ba nghĩ con đi như vậy sẽ không hay đâu.” Ông Tuấn Anh thở dài.
Tuấn Phong nhanh trí. “Thì ba mẹ đừng bảo với mọi người là con đi tu nghiệp. Cứ bảo con sang đó để ký kết hợp đồng làm ăn.”
“Có ai ký kết hợp đồng mà đi mấy tháng không.” Bà Kim Xuân liếc mắt nhìn. “Mà sao tôi phải đi nói láo.”
“Thì ba mẹ giúp con nói tránh được chừng nào thì hay chừng đó.” Tuấn Phong khẽ cười. “Chứ có nói láo gì đâu.”
Bà Kim Xuân nói lớn. “Tôi với ba anh đã cho phép anh đi đâu. Thôi anh đi về phòng đi, để tôi với ba anh còn ngủ.”
Cảm thấy tư tưởng ba mẹ mình đang lung lay, ngày hôm sau, Tuấn Phong lên văn phòng nhờ bác Sơn và chú Nghĩa đệm lời vào nói giúp vài tiếng. Cuối cùng sau nhiều ngày nghe họ phân tích thì ba mẹ anh cũng đồng ý. Sau khi nghe điện thoại xong từ mẹ mình, nụ cười thỏa mãn vừa dập tắt trên môi, là giây phút Tuấn Phong bật khóc trên ghế làm việc. Anh buộc phải lẳng lặng ra đi, phải lặng lẽ rời bỏ người mình yêu và cay đắng từ bỏ tình yêu của mình.
Chỉ cần nhìn thấy em hạnh phúc, bao nhiêu buồn đau và u sầu, anh xin được gánh chịu, Tuấn Phong đau đớn thốt lên trong suy nghĩ.