Mây Và Gió
Chương 30 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
“Lên xe anh chở đi làm cho.” Tuấn Phong năn nỉ Thanh Vân. Từ lúc cô làm thư ký cho anh thì ngày nào anh cũng nói câu này cả.
Thanh Vân giả vờ không chịu. “Em đi với ba mẹ cũng được.”
“Thư ký phải đi với sếp chứ.” Tuấn Phong giở chiêu cũ ra xài.
Tiếp tục giả bộ đỏng đảnh rồi leo lên xe, Thanh Vân cười thầm trong hạnh phúc. Cô muốn hành hạ Tuấn Phong cho chừa cái tật dám bỏ cô đi, chỉ vì cái suy nghĩ ngốc nghếch của anh. Mà càng ngày cô càng thấy anh bạo dạn, dám hôn trộm cô nữa chứ.
Một lúc sau ở văn phòng.
“Anh, em làm xong rồi.” Thanh Vân nói khi đã làm xong việc Tuấn Phong giao.
Tuấn Phong bất ngờ đứng dậy đi tới. “Để anh kiểm tra thử.”
Bày đặt kiểm tra đồ. Lại định kiếm cớ bắt bẻ rồi sai người ta làm lại chứ gì. Đồ đáng ghét, Thanh Vân hằn học trong đầu.
Tuấn Phong giả vờ chăm chú kiểm tra, anh đợi lúc cô nhóc không phòng bị thì tiếp tục quay sang hôn trộm lên má cô.
“Đồ biến thái.” Thanh Vân quay sang đánh Tuấn Phong mấy cái rồi đứng dậy lao đi. “Em đi mách mẹ.”
“Sao em lại mách mẹ?” Tuấn Phong gọi với theo.
Lát sau về lại phòng, Thanh Vân liền giả vờ nhăn nhó bước vào. Thật ra lúc nãy cô xuống phòng mẹ ngồi chơi, chứ đâu dám khai thật với bà. Cô chỉ là đang muốn hành hạ Tuấn Phong mà thôi.
“Em xem giúp đống tài liệu anh mới để trên bàn đi.” Tuấn Phong đứng dậy.
Thanh Vân liền nhanh nhảu. “Anh đứng đó, anh không được lại gần em.”
“Why?” Tuấn Phong khẽ cười.
“Anh là đồ biến thái. Anh phải tránh xa em ra mười mét.” Thanh Vân chỉ tay vào Tuấn Phong ra lệnh.
Tuấn Phong khoanh tay trước ngực rồi dựa người vào bàn làm việc phía sau mình. “Phòng này dài lắm cũng tầm khoảng tám mét à em.”
“Vậy thì năm mét.” Thanh Vân liếc mắt.
Tuấn Phong lại giả vờ. “Nếu anh đứng đây thì làm sao anh có thể chỉ việc cho em được.”
“Anh đứng đó nói được rồi.” Thanh Vân bĩu môi.
“Nhưng mà.” Tuấn Phong định bước tới.
Thanh Vân nhất quyết không chịu. “Không nhưng nhị gì cả.”
Cuối cùng Tuấn Phong cũng đành hết cách. Không khéo ép quá thì cô nhóc bỏ việc nữa thì chết. Thế là anh đành ngậm ngùi quay về bàn để suy nghĩ. Đến giờ trưa, hai người về lại nhà dùng cơm với gia đình. Bước vào trong thang máy, vì giờ tan ca, nên trong buồng thang chật kín người. Vô tình Thanh Vân đứng trước Tuấn Phong, thế là anh lại nảy ý chọc ghẹo cô nhóc.
Anh ta đang làm cái gì vậy. Anh ta ngửi đầu mình ư. Ngửi tóc nữa chứ, người gì đâu mà biến thái hết sức, Thanh Vân nghĩ thầm trong khi người cô run lên.
Tuấn Phong hít một hơi thật sâu, mùi hương từ tóc tỏa ra Thanh Vân khiến anh rất thích thú. Anh định cúi xuống hôn lên má cô nhưng vì quá đông người nên anh đành ngậm ngùi từ bỏ. Vô tình thấy tay cô nhóc đang nắm chặt, anh đưa tay mình khẽ chạm lên đó. Định nắm tay Thanh Vân, chưa kịp thì anh bị cô cho ăn ngay một cái cùi chỏ vào bụng.
“Á.” Tuấn Phong hét lên theo phản xạ tự nhiên. Thấy mọi người nhìn mình nên anh vội chống chế. “Để quên đồ trên văn phòng rồi.”
Thanh Vân cắn chặt môi để không phải bật cười. May cho Tuấn Phong là những người đi chung thang máy với anh, họ không biết anh là ai. Chứ nếu không thì anh chả phải biết chui vào đâu. Xem ra việc ba mẹ giấu kín thân phận của anh và Tuấn Kiệt cũng là một điều hay.
“Đồ biến thái, dê xồm.” Thanh Vân giả vờ nói.
Tuấn Phong đáp. “Yên nào, để anh ôm em một chút thôi.”
“Thả em ra, ai cho anh ôm chứ.” Thanh Vân e thẹn.
Tuấn Phong nhanh nhảu. “Em không nghe định luật Newton nói sao.” Anh khẽ cười. “Khi vật A tác dụng lên vật B một lực, thì vật B cũng tác dụng lại vật A một lực như vậy. Hai lực này có cùng giá trị, cùng độ lớn, nhưng ngược chiều với nhau.”
Thanh Vân không hiểu. “Thì sao?”
Tuấn Phong nói. “Thì anh yêu em như vậy, em cũng phải yêu anh như thế chứ.”
“Vô duyên.” Thanh Vân nói trong ngại ngùng.
Tuấn Phong nói nhanh. “Em mắng anh biến thái hay vô duyên gì cũng được. Để anh ôm em thêm một chút nữa thôi.”
Thanh Vân bẽn lẽn đứng yên cho Tuấn Phong ôm mình. Cô có thể cảm nhận làn hơi ấm lan tỏa từ người của Tuấn Phong, mùi hương dễ chịu của loại sữa tắm anh hay dùng. Tại sao cô và anh đều dùng chung một loại nhưng mùi thơm lại khác nhau.
“Thả em ra.” Thanh Vân nói.
Tuấn Phong không chịu. “Một chút nữa thôi.”
“Thả em ra đi.” Thanh Vân khẽ cười. “Em phải nghe điện thoại.”
Giờ thì Tuấn Phong mới để ý điện thoại của cô nhóc reo lên nãy giờ. Thanh Vân nghe điện thoại xong thì bảo Tuấn Phong là mẹ gọi. Thế rồi cả hai lại lên xe đi về nhà. Tuấn Phong đang sung sướng nên không để ý, Thanh Vân lúc này đang ngồi ghế trước cùng với anh. Cô nhìn ra đường tủm tỉm cười trong hạnh phúc.
Vài ngày sau, lúc này thì ông đối tác điện gặp Tuấn Phong thật. Vì lần đầu tiên gặp mặt và được ban trợ lý cố vấn chiến lược từ trước, nên anh phải đi một mình và để cô nhóc ở lại văn phòng. Theo như những gì ban trợ lý góp ý, việc Thanh Vân đi theo sẽ khiến Tuấn Phong phân tâm, mà đây là việc tiếp xúc với đối tác lớn nên anh không thể có sự sai sót được. Xem ra thì việc Tuấn Phong lơ là trong công việc đã được ban trợ lý đánh hơi, tất cả là từ khi Thanh Vân xuống làm thư ký cho anh.
“Em xuống phòng mẹ chơi đi.” Tuấn Phong dặn cô nhóc trong lúc đi ra thang máy.
“Dạ.” Thanh Vân khẽ cười.
Xem ra cô nhóc đã hiểu tâm tình của mình, Tuấn Phong chợt nghĩ.
Mấy ngày qua Thanh Vân đã thay đối một thái độ khác với Tuấn Phong, cô không muốn hành hạ anh nữa. Tuấn Phong cũng biết cô nhóc đã chấp nhận mình, những bữa nay anh hôn trộm cô hoặc nắm tay cô lâu đến thế nào, thì anh cũng không bị mắng là biến thái nữa.
Thanh Vân thấy thang máy chuẩn bị dừng ở tầng mẹ mình làm việc, cô liền nhanh chóng nhún chân lên hôn vào má Tuấn Phong một cái, rồi lao đi trong sự bất ngờ của anh.
Em ấy hôn mình, Tuấn Phong suy nghĩ.
Cửa thang máy khép lại và Tuấn Phong vẫn chưa hết thờ thẫn. Anh đưa tay lên sờ vào má rồi mỉm cười trong sung sướng. Tuấn Phong “yeah” một tiếng lớn rồi nhảy nhót điên cuồng một mình trong buồng thang. Chưa kịp gì thì thang dừng lại, Tuấn Phong liền nhanh chóng đứng nghiêm túc khi mọi người bước vào.
Sau khi gặp đối tác xong, trên đường về nhà, Tuấn Phong nảy ý trong đầu định chạy xe tới trung tâm thương mại V. Bước vào trong, anh liền đi tới cửa hàng trang sức. Anh định cầu hôn cô nhóc và trước tiên là phải mua nhẫn. Đắng cay thay, đời không giống như phim, anh không biết kích cỡ để lựa chiếc nhẫn cho phù hợp.
Sau một hồi được tư vấn và mô tả chiều cao cho nhân viên, cuối cùng anh cũng mua được thứ mình muốn. Một cặp nhẫn dành cho anh và cô nhóc được đựng trong chiếc hộp nhỏ màu đen. Nếu như cô nhóc mang không vừa, anh có thể quay lại đổi cái khác cho phù hợp hơn. Giờ có nhẫn rồi, anh chỉ cần nghĩ đến nơi diễn ra tiết mục cầu hôn nữa thôi. Tuấn Phong có hai lựa chọn trong đầu, nhà hàng hoặc trường học.
Nếu nhà hàng thì anh sẽ nhờ người ta bài trí một cách lãng mạn nhất. Còn nếu trường học thì anh chỉ cần nắm tay cô nhóc về lại trường cũ, rồi hai người vừa đi, vừa hàn huyên lại chuyện xưa. Sau đó anh chỉ bất ngờ quỳ xuống và ngỏ lời cầu hôn với Thanh Vân.
Vì trung tâm thương mại gần văn phòng nên Tuấn Phong định ghé qua lấy chút vật dụng. Bước vào trong và lấy những thứ mình cần xong, Tuấn Phong vui vẻ nghĩ đến cảnh về nhà. Trời vẫn sáng nhưng Tuấn Phong cảm thấy xung quanh mình tối um, chưa kịp định hình thì anh ngã rầm xuống đất, máu từ mũi anh bắt đầu chảy ra. Những hình ảnh bắt đầu mờ đi, mắt anh khép lại và mọi thứ chìm hẳn vào trong bóng tối.
Trong giây phút hạnh phúc nhất của đời mình, cái giây phút anh tìm được tình yêu. Cái giây phút mà Tuấn Phong nghĩ đến một gia đình nhỏ bé, nơi anh cùng Thanh Vân và những đứa trẻ của hai người đang quây quần trong đó, thì cũng là giây phút anh nhận ra một sự thật. Một sự thật mà anh vô tình bỏ quên từ lâu.