Mây Và Gió

Chương 31 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Lúc ta cứ ngỡ hạnh phúc nhất, biết đâu đó lại lúc mọi buồn đau và bất hạnh chuẩn bị ập đến. Tuấn Phong không ngờ rằng, giây phút mà anh cứ ngỡ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, là người may mắn nhất trên đời, khi anh tìm được tình yêu đích thực của đời mình, tìm được người con gái, người vợ và sẽ là người mẹ của những đứa con bé bỏng của anh. Thì đó cũng là lúc Tuấn Phong nhận ra một sự thật, một sự thật đau buồn, rằng anh sắp chết.



Giờ đây Tuấn Phong đang ngồi khóc một mình trên chiếc ghế đá, chiếc ghế nằm trước trung tâm y tế R ở Mỹ. Bên cạnh anh là một tập hồ sơ bệnh án, mà trong đó kết luận anh bị ung thư máu giai đoạn cuối và đã di căn lên não.



Tuấn Phong vẫn không tin đó là sự thật, chính vì chối bỏ điều đó nên anh không tin vào kết luận của các bác sĩ ở bệnh viện V, nơi anh đi khám sau khi bị ngất ở văn phòng. Chính vì không tin nên anh đã lén nói gia đình sang Mỹ thăm bạn để lén đi khám bệnh. Và rồi sau khi khám xong, sự thật vẫn là sự thật, cái chết là điều anh không thể tránh khỏi.



Tuấn Phong không hiểu tại sao trời đất lại đối xử với anh như vậy. Tại sao anh mới tìm thấy hạnh phúc của mình, thì giờ anh phải đối mặt với cái chết và phải rời xa vĩnh viễn Thanh Vân. Tại sao anh không thể được hạnh phúc, tại sao anh chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi, tại sao và tại sao. Có rất nhiều câu hỏi tại sao nảy lên trong đầu của Tuấn Phong và tất cả đều không có câu trả lời.



Tuấn Phong vẫn ngồi bật khóc trong nỗi tuyệt vọng của mình. Anh không sợ đối mặt với cái chết, anh chỉ sợ mình không thể được nhìn thấy Thanh Vân nữa. Không còn được thấy nụ cười của cô, không thể nghe cô nói, không còn được ngửi mùi hương tỏa ra từ tóc cô và không thể rất nhiều thứ khác nữa. Có rất nhiều thứ mà anh dự định sẽ thực hiện với cô nhóc, để rồi tất cả giờ đây đều tan thành mây khói và anh đành bất lực trước số phận.



Có quá nhiều cơ hội để Tuấn Phong nhận ra mọi việc, có quá nhiều biểu hiện để cho anh biết và nhắc anh đi khám bệnh. Tất cả đều tại anh quá chủ quan và do sự thiếu trách nhiệm đối với bản thân, mà giờ đây, anh phải gánh chịu lấy hậu quả. Giá như anh đi khám và phát hiện sớm căn bệnh thì có lẽ anh đã chữa trị khỏi rồi. Tất cả đều tại anh và Tuấn Phong chỉ biết căm hận bản thân mình. Anh cứ nghĩ và xem thường cơn đau đầu, xem thường bị chảy máu cam, rồi tự huyễn hoặc bản thân đó chỉ là một cơn bệnh nhẹ. Rồi đến việc anh giấu gia đình, giấu ba mẹ mình mỗi khi bị gì đó. Có rất nhiều lúc Tuấn Phong định đi tới bệnh viện nhưng anh lại hoãn đi, không vì bận tiệc tùng thì là vì cái khác, anh luôn kiếm ra một cái cớ. một cái lý do để anh thoái thác việc đi khám của mình.



Tất cả đều tại mình mà ra cả, Tuấn Phong oán trách bản thân.



Tuấn Phong chợt nhớ rằng, không phải là anh từng muốn chết sao. Chả phải lúc ở bên Mỹ, lúc căn bệnh đang phát triển, là lúc anh biết rõ nhất và anh quyết định không đi khám. Đúng là anh từng muốn chết nhưng tại sao sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay vào lúc này. Tại sao lúc anh đau khổ và buồn bã nhất, căn bệnh lại không đến, như vậy thì có phải là tốt hay không. Tại sao giờ đây anh đang đắm mình trong màu hồng cuộc sống thì tử thần lại gọi tên.



Tuấn Phong ước gì căn bệnh đến sớm hơn thì anh khỏi phải thổ lộ tình cảm của mình với Thanh Vân. Giờ đây anh phải biết nói sao với cô nhóc đây, anh phải nói gì để cô nhóc khỏi buồn phiền và đau lòng vì anh. Nếu như lúc trước anh giữ vững quyết định để yên cho Thanh Vân, để cô đi tìm hạnh phúc mới, thì giờ đây có khi cô nhóc đã yên bình và hạnh phúc rồi.



Khóc cạn nước mắt, Tuấn Phong buồn bã tuyệt vọng lên máy bay về lại thành phố H. Ngồi trên máy bay suy nghĩ, cuối cùng Tuấn Phong quyết định, anh sẽ giấu việc mình bị ung thư với mọi người. Và anh sẽ làm mọi cách khiến cô nhóc rời xa và ghét bỏ anh. Thà anh làm đau cô một lần, còn hơn việc cô mang vết thương lòng này đi đến suốt cuộc đời. Nếu thật sự Thanh Vân không yêu anh sâu đậm như anh nghĩ, thì ít ra anh nghĩ cô cũng sẽ đỡ đau lòng khi chứng kiến anh ra đi.



Trở lại với Thanh Vân, mấy ngày nay cô không gặp Tuấn Phong, cô cảm thấy buồn và nhớ anh da diết không nguôi. Cô nhớ anh, nhớ gương mặt, nhớ nụ cười và nhớ cái cách anh biến thái với cô. Sao anh chưa về nhỉ, cô định tặng anh bộ quần áo mà cô may từ lâu, bộ quần áo mà cô cất kín trong tủ thời gian qua.



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thanh Vân đi tới. “Kiệt.”



“Tối nay em hẹn đi cà phê với chị Bích Hân, chị muốn đi chung với em không?” Tuấn Kiệt khẽ cười.



Cảm thấy lâu ngày chưa đi chơi với Tuấn Kiệt nên Thanh Vân liền gật đầu. Hai người sau đó gặp Bích Hân và tâm sự nhiều chuyện với nhau. Tuấn Phong được đem ra làm chủ đề, Thanh Vân ngồi nghe hai người kia trách móc và phán xét sự ngốc ngếch của anh lúc xưa. Thanh Vân chỉ biết khẽ cười vì sự ngây ngô đó. Không sao, đối với Thanh Vân thì quãng thời gian đau buồn đó chỉ càng làm cô yêu Tuấn Phong thêm mà thôi. Và cô nhận ra được một điều, thiếu anh, cô như mất đi cả thế giới và cô không còn muốn sống trên đời này nữa.



Về lại nhà, Thanh Vân đi sang phòng ba mẹ để hỏi thăm tin tức về Tuấn Phong. Câu trả lời vẫn như cô ngầm đoán trước, anh vẫn chưa về. Cô không biết tại sao anh lại đi lâu như vậy, sao anh không về với cô kia chứ. Buồn bã, Thanh Vân leo lên giường ôm chú chim cánh cụt đi ngủ.



Sáng hôm sau, Thanh Vân đi xuống phòng ăn. “Anh Phong khi nào về hả mẹ?” Mới sáng mà cô đã cảm thấy nhớ Tuấn Phong.



Bà Kim Xuân quay ra sau nhìn con gái mình. “Nó về lúc khuya rồi con. Sáng sớm nay nó xin phép ba mẹ mò đi đâu đó rồi.”
Tuấn Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh sợ rằng nếu như cô nhóc không ghét bỏ anh và đến lúc khi anh ra đi, thì cô nhóc đã đau khổ trong một thời gian dài, vậy những gì mà anh đang cố làm có phải là vô nghĩa không. Tuấn Phong không biết mình nên làm gì, anh có nên đưa tập hồ sơ bệnh án của mình cho Thanh Vân xem hay không. Nếu anh nói ra mọi sự thật thì liệu Thanh Vân có đau khổ hơn không. Anh không biết, không biết gì hết.



Chiều đó, Tuấn Phong không đi làm mà chạy xe thẳng tới nghĩa trang. Anh vào thắp nhang mộ ông bà và nói ra mọi nỗi lòng của mình. Anh hy vọng ông nội sẽ dẫn lối cho anh, sẽ giúp anh tìm ra một giải pháp để có thể ra đi nhẹ nhàng.



Lại nói về Thanh Vân, giờ đây cô ngồi một mình trong văn phòng và suy nghĩ về Tuấn Phong. Chờ mãi không thấy anh, cảm thấy chán nản nên cô xuống phòng mẹ mình. Mẹ cô bận đi họp, thế là cô lại mò tới phòng của ba, rồi cô quên mất là ba mẹ đi họp cùng nhau. Tuấn Kiệt thì đang thực tập nên cô đành xuống phòng thư ký trò chuyện với mấy anh chị cho đỡ buồn.



Thanh Vân đem chuyện của mình ra để hỏi. “Bồ của bạn em đột nhiên sau một vài ngày thì bỗng thay đổi thái độ với cô ấy một cái đùng. Vừa mới tình cảm thì giờ tự nhiên anh ta ghét bỏ bạn em vô cớ. Theo chị thì anh ta bị gì và em nên khuyên bạn em như thế nào?”



Anh Thư, chị thư ký hay trò chuyện với Thanh Vân đáp. “Chị đoán chắc là thằng đó hết yêu bạn em rồi. Làm gì mà chỉ sau một vài ngày lại trở mặt nhanh như vậy. Em nên bảo bạn em dứt khoát với thằng đó đi.” Cô nàng tỏ vẻ mình am hiểu.



Thanh Vân sửng sốt. “Hết yêu hả chị? Vì sao lại hết yêu?” Cô không hiểu và cũng không muốn như vậy.



Anh Thư nhếch môi. “Mới nói tiếng yêu, giờ lại thay đổi thái độ như vậy với bạn em. Chẳng qua là thằng đó kiếm cái lý do để chia tay thôi, nó yêu con khác rồi. Chị ghét những thằng đàn ông như vậy, muốn chia tay thì nói đại ra đi. Bày đặt.”



“Còn lý do nào không chị?” Thanh Vân muốn một kết quả khác.



Anh Thư ầm ờ giây lát. “Bạn em có chung thủy với thằng đó không?” Thấy Thanh Vân gật đầu nên cô nàng nói tiếp. “Vậy chỉ có thể là thằng đó hết yêu bạn em thôi.”



“Vậy em phải nói gì với bạn em đây?” Thanh Vân nói giọng buồn bã.



“Em nói với bạn em ấy. Nếu thằng đó đã cư xử như vậy thì bạn em cũng không nên cần nó nữa. Cứ thản nhiên như kiểu, mày thích thì bà chiều.”



Thanh Vân nghe xong rồi trò chuyện sang vấn đề khác.



Những ngày sau, cô mặc dù không muốn làm theo những gì chị Anh Thư khuyên bảo, nhưng cô cũng mặc kệ Tuấn Phong như lúc cô hành hạ anh. Cô chủ động không đi chung xe với Tuấn Phong nữa, mà đi cùng với ba mẹ. Cô cũng không gặng hỏi Tuấn Phong, anh giao việc thì cô làm, không giao thì cô ngồi vẽ bậy hoặc lấy điện thoại ra bấm. Cô hy vọng Tuấn Phong sẽ thay đổi và trở lại bản tính như lúc xưa.



Nào ngờ cái Tuấn Phong thay đổi không phải là tính tình mà lại thay đổi phong cách thời trang của mình. Thanh Vân bất ngờ khi thấy Tuấn Phong không mang áo sơ mi trắng nữa, mà thay vào đó là áo sơ mi đen. Nguyên một tông đen trên người, trông anh chả khác gì con cầy mực.



Thực chất Tuấn Phong thay đổi sang áo đen cũng bởi vì anh muốn che giấu sự thật mà thôi. Mũi anh ngày càng chảy máu nhiều hơn và anh lại không muốn ai thấy việc đó. Dùng khăn thì quá bất tiện và mất thời gian, nên Tuấn Phong mới nảy ra ý mang áo đen để dễ bề tiện lợi. Cứ mỗi lần mũi anh chảy máu thì anh nhanh chóng đưa tay áo lên quẹt một phát. Máu được lau sạch và màu đen che giấu được màu đỏ của máu.



Tuấn Phong không còn dằn vặt Thanh Vân nữa, thay vào đó anh chọn cách im lặng, chỉ mỗi khi cô làm sai cái gì đó thì anh mới nặng lời với cô. Đây là cách duy nhất khiến anh dễ chịu vào thời điểm này và cũng là cách ít gây đau buồn cho Thanh Vân nhất. Thấy cô nhóc chủ động không đi xe với mình, Tuấn Phong cảm thấy nửa buồn, nửa vui. Anh vui vì sẽ không khó chịu khi đi chung với cô nhóc và anh buồn vì mình phải rời xa cô. Anh không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.