Mây Và Gió
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Sau một ngày tạm nghỉ ngơi để nhường cho các bộ môn khác thi đấu, hôm nay Tuấn Phong tiếp tục tranh tài với các đối thủ khác. Có mặt ở phòng thi từ sớm, Tuấn Phong ngồi quan sát từng kỳ thủ mà anh có thể đối mặt.
Đối thủ ở vòng bốn mà Tuấn Phong đối đầu là một chàng trai cùng khối. Không vất vả như cô nhóc thư viện kia, lần này Tuấn Phong chỉ tập trung thi đấu mà không phải san sẻ bộ não của mình cho chuyện khác. Sau ba mươi lăm nước đi thì Tuấn Phong đánh bại đối thủ của mình.
Sau khi đi làm lon nước giải khát, Tuấn Phong quay lại phòng thi và chuẩn bị cho vòng đấu kế tiếp. Vì trận đấu kết thúc sớm hơn những cặp khác nên Tuấn Phong phải đứng ở bên ngoài chờ đợi. Anh không biết do mình đánh nhanh hay những cặp khác đánh chậm nữa.
Kỳ thủ đối đầu với anh cũng là một anh chàng cùng khối. Vẫn như ván trước, Tuấn Phong đi nhanh một loạt nước tấn công đối thủ và anh không quên cố tình bộc lộ sơ hở cho đối phương thấy. Nhanh chóng đạt được mưu đồ, Tuấn Phong chiến thắng ở nước thứ bốn mươi hai. Trận đấu kết thúc và ngày mốt anh sẽ đánh một trận cuối cùng, trận chung kết.
Chạy về nhà vừa đúng giờ cơm, Tuấn Phong lao ngay vào bàn để bù đắp lại những năng lượng đã mất. Anh bắt gặp cô nhóc nhìn mình với ánh mắt buồn bã. Nhớ lại chuyện tối qua khi anh không cho cô nhóc đi theo cổ vũ, Tuấn Phong thở dài rồi dừng đũa.
“Em giận anh chuyện tối qua sao.” Tuấn Phong khẽ cười.
Thanh Vân ngước mắt nhìn anh. “Dạ không.” Cô nói nhỏ nhẹ.
Tuấn Phong biết chắc cô nhóc đang buồn nên liền nói. “Anh nói thật. Không phải là anh không cho em đi theo cổ vũ, mà anh sợ sẽ không tập trung được nếu em ở bên cạnh.”
“Em chỉ đứng yên bên ngoài xem anh thi đấu thôi mà.” Thanh Vân muốn anh hiểu rằng cô sẽ không gây ra bất cứ lỗi nào.
Tuấn Phong đáp nhanh. “Thì đó.” Anh mỉm cười. “Anh không yên tâm em ở bên ngoài một mình nên anh sẽ bị phân tâm trong lúc đánh cờ.”
Thanh Vân cúi mặt xuống. “Dạ vâng.” Cô biết rằng chẳng còn cách nào để xoay chuyển quyết định của anh.
Tuấn Phong cảm thấy chột dạ nên anh thở dài. “Thôi được rồi.” Anh gắp thịt vào chén cô nhóc. “Ngày mốt anh sẽ chở em đi theo được chưa.”
“Anh nói thật chứ.” Thanh Vân hớn hở lại.
Tuấn Phong gật đầu. “Thật.”
“Vậy là anh vào chung kết rồi sao.” Tuấn Kiệt chem vào. Thấy anh mình gật đầu nên Tuấn Kiệt lắc đầu bĩu môi. “Chỉ tại đối thủ quá yếu thôi. Chứ nếu là em thì anh chắc bị loại ngay từ vòng sơ loại.”
Tuấn Phong nhếch môi cười. “Hình như có ai thua độ gì đó thì phải.”
Tuấn Kiệt quay sang mẹ mình. “Mẹ, anh Phong ăn hiếp con.”
“Tối Phong qua chở Nhi đi ăn cho đỡ buồn nha.” Tuấn Phong khẽ cười.
Phương Nhi mừng rỡ. “Mỗi lần Nhi buồn là Nhi ăn nhiều lắm đó.”
Tuấn Phong nắm chặt tay cô. “Vậy tối nay chúng ta sẽ ăn hết cái thành phố này luôn.”
Phương Nhi bếu nhẹ bụng Tuấn Phong. “Phong làm như Nhi là heo không bằng. Ăn nhiều như vậy lỡ Nhi béo ra như cái thùng phi thì sao.”
“Thì Phong sẽ vác cái thùng phi đó về nhà.” Tuấn Phong nở nụ cười đắc ý.
“Có thể vác luôn cái điếu cày này về luôn được không.” Nhật Thanh bĩu môi. “Từ khi nào mà hai người lại biểu lộ tình cảm giữa chốn công cộng vậy. Không thấy mọi người đang nhìn à.”
Tuấn Phong đảo mắt nhìn quanh. “Mọi người đang nhìn những anh chàng mặc đồ bơi mà.” Anh cố tình chọc ghẹo. “Từ khi nào mà Thanh lại chán nhìn trai đẹp vậy ta.”
“Ông im đi.” Nhật Thanh quay sang nhìn những anh chàng kia. “Anh ấy đẹp trai chưa kìa.” Cảm xúc của Nhật Thanh thay đổi nhanh như chớp.
Tuấn Kiệt bắt đầu tư thế sẵn sàng, tiếng còi vang lên, anh lao xuống nước nhanh như sóc. Tay anh vung liên tục, anh chả khác gì như một kình ngư đang lao về phía trước. Tuấn Phong nhìn em mình mà cũng phải ngỡ ngàng. Khoảng cách của Tuấn Kiệt với người thứ hai cách nhau một quãng rất xa. Những người cổ vũ đều trầm trồ ngạc nhiên và không tin vào mắt mình. Tuấn Kiệt về đích, chức vô địch đã chắc chắn thuộc về lớp anh. Mặc dù vẫn còn nhiều đợt thi nữa nhưng đến cả trọng tài còn phải mỉm cười.
Vậy là đúng như lời hẹn, sau khi về nhà ăn nhẹ với gia đình, Tuấn Phong thay đồ rồi chạy đi chở Phương Nhi đi ăn. Anh chở cô đi ăn kem mà cô thích, rồi cùng cô đi dạo.
“Lâu rồi chúng ta mới đi bộ ha.” Phương Nhi khẽ cười.
Tuấn Phong nắm chặt tay cô. “Nếu Nhi thích thì mỗi tối Phong sẽ cùng Nhi đi dạo.”
Phương Nhi ngỏ ý muốn dừng lại ngắm quan cảnh. “Phong nói thật chứ.”
Tuấn Phong gật đầu. “Bất cứ khi nào Nhi muốn.” Anh đứng đối diện với cô mỉm cười.
Phương Nhi bất ngờ ôm Tuấn Phong. “Phong hứa thì phải giữ lấy lời đó nha.”
Gió nhẹ thoảng qua nhưng Tuấn Phong lại cảm thấy rất ấm áp. Anh mỉm cười rồi hôn nhẹ lên đầu Phương Nhi. Có thể ở những bộ môn khác Phương Nhi chơi thua anh, nhưng bù lại, cô có thể dễ dàng đánh bại anh trong bộ môn tình cảm.