Mây Và Gió

Chương 8 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


          Cuối cùng sau bao nhiêu ngày tranh tài thì hội thao dần đi đến hồi kết. Hôm nay sẽ là ngày thi đấu cuối cùng và cũng là ngày sẽ bế mạc hội thao. Chấm dứt chuỗi ngày không ưa thích của Tuấn Phong.



Không như hai năm trước, khi lớp của Tuấn Phong nắm giữ chức vô địch nhiều bộ môn, thì năm nay lớp anh hiện tại đang trắng tay. Môn chủ lực của lớp anh là môn bóng rổ, cái môn mà lớp anh đã vô địch hai năm liên tiếp, đã bất ngờ thua ngay trận đầu tiên, thua đúng cái lớp của Tuấn Kiệt.



Kế tiếp là môn bóng đá, mặc dù không mạnh bằng môn bóng rổ nhưng lớp anh cũng đã từng vô địch một năm lớp mười và đứng thứ ba năm mười một, thì năm nay lớp anh dừng chân ngay tứ kết.



Chạy bền, nhảy xa, nhảy cao, kéo co, cờ vua và những bộ môn khác, mặc dù lớp anh không mạnh nhưng những năm trước đều vô địch ở một số môn và tiến sâu vào giải đấu, thì năm nay cũng trắng tay toàn bộ.



Tất cả bây giờ chỉ trông chờ vào ba bộ môn cuối cùng, đó là bóng bàn nữ của Ngọc Quyên, cầu lông đôi nam nữ của Phương Nhi với Nhật Thanh và cờ tướng của Tuấn Phong. Nếu như cầu lông là niềm hy vọng cao nhất của cả lớp, vì cặp đôi này cũng đã từng vô địch hai năm liên tiếp, thì Ngọc Quyên và Tuấn Phong là một sự bất ngờ. Không ai trong lớp ngờ được Ngọc Quyên và Tuấn Phong, những người thế chỗ hay tham dự cho vui, những bộ môn mà được đoán trước sẽ rớt đài ngay vòng đầu tiên, thì họ lại nghiễm nhiên ngẩng cao đầu tiến vào chung kết.



          Không như Tuấn Phong, ở môn bóng bàn đơn nữ, Ngọc Quyên đã cho mọi người thấy tài nghệ của cô xuất chúng như thế nào, trận nào cô thi đấu cũng đều áp đảo lấy đối phương. Và câu hỏi đặt ra là, tại sao bây giờ cô mới tham gia.



          “Anh đang suy nghĩ gì vậy.” Thanh Vân mặc chiệc áo sơ mi xanh dương, quần jean đen đi tới khẽ cười.



Giật mình trở lại với thực tại, Tuấn Phong vội đáp. “Anh đang nghĩ về đối thủ mà anh sẽ gặp là ai.” Tuấn Phong đứng dậy. “Đi thôi nào.” Anh mặc áo sơ mi trằng, quần đen, bộ đồng phục mà bấy bữa nay anh hay mang thi đấu.



Tới trường, Tuấn Phong dẫn Thanh Vân đi tới phòng thi. Đi ngang qua tủ đồ của mình, anh dừng lại mở tủ đưa cho cô nhóc hộp sữa và cây kẹo rồi đi tiếp. Vào phòng thi làm thủ tục, Tuấn Phong lo lắng cho cô nhóc nên liên tục quay đầu ra nhìn. Thanh Vân sợ làm Tuấn Phong lo nên mỗi lần anh nhìn thì cô lại khẽ cười lắc đầu, cô muốn nói với anh là cô không sao.



Rồi trận đấu cũng bắt đầu, đối thủ của Tuấn Phong là một cậu trai khối dưới, anh nghe đâu cậu trai này từng là nhà vô địch năm kia, còn năm ngoái thì vào đến chung kết và thua cô nhóc thư viện.



“Chào anh Phong.” Cậu trai mở lời rồi đi nước đầu tiên.



Tuấn Phong nhìn bảng tên và biết cậu ta là Phúc Tân. “Chào em.” Anh cũng đi nước đầu tiên của mình.



“Anh là người đã đánh bại Bích Hân đó sao.” Phúc Tân ngước mắt nhìn Tuấn Phong với gương mặt lạnh lùng.



Tuấn Phong di chuyển quân tượng. “Thấy lạ lắm hả em.”



Phúc Tân gật đầu. “Lúc đầu em tò mò muốn biết anh là ai mà có thể đánh bại Hân. Khi biết anh rồi thì em càng tò mò hơn.”



Tuấn Phong không hiểu cho lắm. “Anh thì có gì mà phải tò mò.” Anh giả vờ khưi chuyện.



“Đánh bại nhà vô địch năm ngoái, mà lại là.” Phúc Tân mỉm cười. “Lãng tử hào hoa nữa chứ.”



Tuấn Phong thừa biết ý của Phúc Tân là đang chế nhạo mình. “Vì vậy nên em tò mò sao.” Anh nhếch môi.



Phúc Tân di chuyển quân xe. “Bình thường thì anh đã gây tò mò cho người khác rồi. Việc anh đánh bại Bích Hân thì càng gây tò mò hơn thôi.” 



“Em thích cô nhóc thư viện sao.” Tuấn Phong nói rõ suy nghĩ của mình.



Phúc Tân khựng lại giây lát rồi tiếp tục di chuyển quân pháo. “Ý anh là Bích Hân sao.” Thấy Tuấn Phong gật đầu nên Phúc Tân khẽ cười. “Anh cũng hay đi thư viện ư. Sao em lại không thấy.”



Tuấn Phong khẽ cười. “Trong mắt em chỉ có Bích Hân thì làm sao thấy anh được.” Tuấn Phong cảm thấy tò mò. “Em đánh cờ hay như thế này, vậy sao lại thua Bích Hân.” Anh nhìn thẳng vào mắt cậu ta. “Hay là vì Bích Hân xinh đẹp và em thích cô ấy. Nên trong một phút giây mất tập trung, em đã bị cô ta chiếu bí.”



“Lúc đầu em cũng ngạc nhiên khi nghe tin cô ấy bại trận. Sau khi biết đó là anh thì cũng chả có gì lạ cả.” Phúc Tân di chuyển quân pháo sang ngang. “Bích Hân sao đẹp bằng Lê tiểu thư, hoa khôi của trường cho được.”



Tuấn Phong nhếch môi cười. “Em có vẻ biết kỹ về anh quá nhỉ.”
Tuấn Phong khẽ cười. “Anh thấy chị Nhi với Thanh thi đấu rồi. Chị Nhi không được nhanh nhẹn, còn Thanh thì không được khỏe. Lúc nãy anh quan sát thấy Kiệt chỉ cần tăng tốc độ hoặc đánh ra những góc xa thì chị Nhi với Thanh lại mệt với nó.”



“Kiệt tham gia cầu lông vì tưởng anh cũng thi đấu. Đâu ai ngờ anh lại thi cờ tướng.” Thanh Vân khẽ cười, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy trên trán cô.



Tuấn Phong hứ lên một tiếng. “Anh đã bảo anh không tham gia hội thao rồi mà.”



“Vì anh chưa quen chị Nhi.” Thanh Vân gượng cười che lấp nỗi buồn.



Tuấn Phong hiểu ý cô nhóc vừa nói. Ai cũng nghĩ anh sẽ tham gia hội thao cùng với Phương Nhi. Hiệp đấu thứ ba kết thúc, lớp Tuấn Kiệt giành chiến thắng áp đảo. Tiếng reo hò vang to nhưng Tuấn Phong chẳng thèm để ý, anh đang vui vẻ đánh cầu với cô nhóc.



“Sao anh cứ nhường em hoài vậy.” Thanh Vân xụ mặt xuống không đánh nữa.



Tuấn Phong phải đi tới năn nỉ. “Anh có nhường đâu, là em đánh hay hơn anh mà.”



“Anh nói láo.” Thanh Vân cúi mặt xuống. “Rõ ràng là anh nhường em.”



Tuấn Phong bật cười. “Thế chả lẽ anh lại đi ăn hiếp em.”



Thanh Vân ngước mặt lên nhìn Tuấn Phong. “Em không muốn anh giả vờ như vậy.” Em không muốn tình cảm của anh cũng như thế, Thanh Vân nghĩ thầm.



Tuấn Phong khẽ cười. “Cô nhóc ngốc nghếch này. Anh giả vờ gì chứ.” Tuấn Phong bếu nhẹ má Thanh Vân. “Anh có thể nhường cả thế giới này cho em, huống gì là mấy chuyện khác.”



Em chả cần thế giới này, em chỉ cần anh thôi, Thanh Vân nói thầm rồi ngượng ngùng. “Anh sẽ nhường em đến khi nào.” Cô sợ khi ở bên người yêu rồi thì anh sẽ quên cô.



“Đến khi nào em không cần anh nữa thì thôi.” Tuấn Phong đáp nhanh.



Thanh Vân mừng rỡ trong lòng. “Nếu em cần anh đến suốt đời luôn thì sao.”



Tuấn Phong xoa đầu cô nhóc. “Thì anh sẽ nhường em đến suốt đời.”



“Anh hứa rồi đó nha.” Thanh Vân khẽ cười.



Tuấn Phong đưa tay ra. “Ngoắc tay nào.”



Hai người tiếp tục đánh cầu với nhau thì Tuấn Kiệt đi tới. Thấy Tuấn Phong chả thèm quan tâm đến mình nên Tuấn Kiệt đứng chống nạnh rồi nhăn nhó.



“Hai người quên em rồi sao.” Tuấn Kiệt nói lớn.



Tuấn Phong khẽ cười. “Anh đang bận đánh cầu. Chút nữa về nhà anh em mình tâm sự sau.”



“Em cũng đánh nữa.” Tuấn Kiệt lấy nhanh vợt ra rồi qua đứng cùng phía với Thanh Vân.



Thế là mình Tuấn Phong chấp luôn hai người. Lúc này thì trình độ đánh cầu của Tuấn Phong mới được bộc lộ. Tuấn Kiệt phải vất vả hơn nhiều so với lúc thi đấu. Những đường cầu của Tuấn Phong đánh qua bắt cậu phải di chuyển rất nhiều.



Phương Nhi và Nhật Thanh bất ngờ đi tới và chứng kiến được cuộc giao đấu. Nhật Thanh thì không có gì ngạc nhiên, trái lại thì Phương Nhi đứng sững nhìn Tuấn Phong, mặt cô đầy vẻ u sầu. Phương Nhi ngay sau đó bỏ đi, Nhật Thanh bất ngờ chạy theo để hỏi. Tuấn Phong thì vẫn không thấy gì, anh vẫn ung dung vui vẻ đánh cầu với hai người em của mình.