Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 23 : Nghệ thuật gia – 2

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ hai:



Nghệ thuật gia



02.



Ian nhíu nhíu mày, cầm sandwich và sữa đi đến sau lưng cậu thanh niên.



Nhân viên thu ngân hoảng sợ nhìn Ian.



Hắn lạnh lùng đem những món đồ đã chọn đặt lên quầy tính tiền.



Cậu trai trẻ nghe được tiếng động, liền quay mặt sang. Nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt Ian, hắn đã chụp lấy cổ tay cậu ta, hơi dùng lực, khiến khẩu súng trong tay rơi xuống đất. Ian đem tay đối phương bẻ quặp ra phía sau, ép cậu trai xuống mặt quầy.



“Tính tiền.” Ian thản nhiên ra lệnh.



“A… Vâng…” Nhân viên thu ngân có phần choáng váng.



Vừa nãy chứng kiến toàn bộ sự việc khiến bản thân như gặp ảo giác, động tác khống chế người của Ian vô cùng lưu loát, tự tin.



“Tổng cộng… Tổng cộng sáu đồng…”



Ian một tay giữ cậu thanh niên, tay kia móc ra tiền trong túi, “Cả những món cậu này mua, tổng cộng bao nhiêu tiền? Không tính thanh Snickers kia.”



“Hả?” Nhân viên thu ngân nhìn Ian, tỏ ý không hiểu.



“Thanh Snickers trong túi cậu ấy không phải của chỗ này.”



“Anh…Anh làm sao biết?”



“Tôi thấy. Hoặc cậu có thể xem lại băng theo dõi ở cửa.” Thanh âm Ian vẫn như cũ bình tĩnh.



“Không… Không cần đâu, tôi sẽ tính hóa đơn những món này”



“Khoan đã, cậu còn quên một việc.”



“Việc gì?”



“Nói ‘Xin lỗi’ với cậu ấy.”



“Gì chứ?” Gương mặt nhân viên thu ngân viết rõ ràng biểu tình ‘Tôi có phải nghe lầm hay không’.



“Cậu không phải vừa mới ám chỉ cậu ta ăn trộm thanh Snickers ở đây sao? Chẳng lẽ như vậy lại không phải nói ‘Xin lỗi’?” Ian kéo ra một bên tây trang của mình, để nhân viên thu ngân có thể thấy được cảnh huy của mình.



Nhân viên thu ngân nuốt xuống một ngụm nước bọt, không tình nguyện nói ra hai tiếng ‘Xin lỗi’.



Ian mang theo cậu thanh niên đi ra ngoài, đối phương lập tức bám gót hắn.



Vẻ mặt cậu ta có chút thấp thỏm, ánh mắt đầy phòng bị nhìn chăm chú bóng dáng Ian, nhưng cước bộ lại không hề dừng lại, tựa như bị thứ gì đó dẫn dắt, tiếp tục đi theo phía sau Ian.



Tận khi bọn họ đi đến góc đường, Ian mới xoay người lại, đem một trong hai túi nilon đưa cho đối phương, “Cái này của cậu.”



Cậu trai trẻ nhận lấy túi đồ, lại tiếp tục nhìn Ian.



Ánh mắt cậu ta vô cùng sáng, tựa như hồ nước nhỏ sâu trong rừng, ẩn ẩn dưới lớp sương mù bao phủ.



Rõ ràng đây là một cậu con trai, nhưng đường nét gương mặt so với bạn bè cùng lứa lại tinh tế hơn.



Trong khoảnh khắc ấy, Ian chợt nhớ đến Haley của tám năm trước.



“Cậu luôn đi theo tôi, cũng vì muốn lấy lại thứ này?” Ian từ trong áo khoác móc ra khẩu súng kia.



Cậu trai trẻ rụt rè gật đầu.



“Cậu không thể nói à?” Ian hỏi.
“Hắc, lâu rồi không gặp, bác sĩ Byrne.” Haley mỉm cười, đi đến trước mặt vị Byrne kia.



“Lâu rồi không gặp, thanh tra Russell.” Bác sĩ lưu loát khâu thi thể lại như cũ, rồi cởi găng tay, tháo xuống khẩu trang, mỉm cười nhìn Haley, “Vụ án của cậu lại chuyển đến chỗ của tôi nữa à?”



“Đúng thế, AC994.”



Bác sĩ Byrne chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Haley, dùng đầu ngón tay nâng cằm y lên, “Trước khi xử lý đến AC994, tôi còn phải xem qua rất nhiều thi thể khác. Nếu muốn giành quyền ưu tiên, cậu không cảm thấy nên trả giá một chút gì đó sao?”



“Ví như cái gì?” Haley không tránh đi bác sĩ Byrne, ngược lại vô cùng hứng thú nhìn đối phương.



“Ví như một nụ hôn chẳng hạn.”



Thanh âm bác sĩ Byrne tựa như tiếng kim loại va vào nhau, lạnh lùng lại thêm phần quyết liệt, tương đối dễ nghe.



Tầm mắt Haley hướng về phía Ian, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Khó lắm nha, đồng sự của tôi đang ở đây. Anh ấy sẽ ghen tỵ. Tôi chỉ sợ anh ấy bắn nát đầu anh nha.”



Ian ra vẻ không quan tâm, đáp: “Nếu việc thanh tra Russell hôn bác sĩ Byrne giúp chúng ta mau chóng lấy được báo cáo khám nghiệm tử thi, tôi hẳn vô cùng sẵn lòng.”



“Ha ha. Anh thực hợp ý tôi.” Bác sĩ Byrne quay đầu, Ian cuối cùng cũng nhìn thấy rõ được diện mạo của đối phương.



“Tôi sẽ coi đây như một lời khen.”



“Đương nhiên rồi.” Bác sĩ Byrne khoanh tay, chậm rãi lượn quanh Ian một vòng. Trong ánh mắt phảng phất ý cười, tầm mắt của anh ta lướt theo hình dáng cơ thể Ian.



“Có thế nói, dáng người anh vừa đúng theo tỷ lệ hoàng kim. Tuy rằng đang mặc tây trang, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra cơ bắp anh vô cùng rắn chắc, mỡ thừa rất ít. Dáng người như vậy, không phải chỉ dựa vào những bài tập thể hình hay máy chạy bộ mà luyện ra được.” Ánh mắt anh ta lúc này lại thêm vài phần ám muội.



Tầm nhìn từ từ chuyển lên cao, lúc cười rộ lên, khí chất lại thêm vài phần phong độ.



“Cho nên thế nào?” Ian nhìn thẳng đối phương.



“Cho nên tôi chẳng thể không tưởng tượng ra cảm giác dao mổ của mình cắt xuống da thịt anh, hai tay tôi nâng lên trái tim anh sẽ giống như thế nào?”



“Bác sĩ Byrne, đủ rồi.” Ian tùy tiện kéo ra một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên, “Trong di chúc của tôi sẽ ghi rõ, nếu có một ngày tôi chết bất đắc kỳ tử, thi thể của tôi sẽ được chuyển đến chỗ của cậu. Xin hỏi, như vậy cậu có thể ưu tiên xử lý trường hợp AC994 không?”



“Chà Nhớ kỹ lời hứa của anh đấy” Bác sĩ Byrne mỉm cười.



Anh xoay người, kéo mở hộc đựng xác AC994, một cậu thực tập sinh chạy đến giúp nâng thi thể lên bàn giải phẫu.



Ian tránh sang một bên, quan sát toàn bộ quá trình giải phẫu. Mà Haley dường như có phần mất hứng.



“Hắc, chú Ian thân mến, tôi muốn ra ngoài mua cà phê một lát, còn cả hot dog nữa. Anh có muốn một phần không?”



“Cà phê nhé, cám ơn.” Ian nói.



“Cà phê và hot dog.” Bác sĩ Byrne tiếp lời.



Haley khẽ cười một tiếng, sau đó rời đi.



Tư thế cầm dao của bác sĩ Byrne vô cùng tao nhã, mỗi một nhát dao cắt xuống, góc độ cùng lực ấn đều vô cùng chuẩn xác.



“Nếu cậu không làm pháp y mà đi theo ngoại khoa, bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất New York nhất định không đến lượt bác sĩ Brook.” Ian nhíu mày, nhìn Byrne bắt đầu kéo dao đến dạ dày của nạn nhân.



“Nhưng tôi lại có hứng thú với thi thể người hơn. Giống như tôi đã nói với anh đó, bản thân tôi hưởng thụ cảm giác dao giải phẫu của mình cắt xuống từng bộ phận cơ thể, cho nên, so với người sống, tôi càng thích người chết hơn. Người chết – không thể nói dối. Bác sĩ ngoại khoa bị hạn chế bởi quá nhiều quy định, quan trọng nhất là bọn họ phải đảm bảo sau khi giải phẫu, đối tượng còn sống. Đây quả thật là một chuyện khó chịu.”



“Quả thật như vậy.”



“Hử? Anh đồng ý với quan điểm của tôi sao?” Byrne hứng thú ngẩng đầu.



“‘Người chết không biết nói dối’. Tôi đồng ý với quan điểm này.”



Bác sĩ Byrne phá lên cười thành tiếng.



“Vậy, cậu quen Haley Russell bao lâu rồi?” Ian hỏi tiếp.



còn tiếp…