Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 24 : Nghệ thuật gia – 3

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ hai:



Nghệ thuật gia



03.



“À, tính ra thì không lâu lắm. Nếu anh muốn hỏi tôi hiểu cậu ta cỡ này, tôi chỉ có thể nói với anh rằng, tôi chỉ lý giải được cơ thể tên kia thôi.”



“Ví như?”



“Ví như, cậu ta có dáng người hoàn mỹ. Trên ngực cậu ta từng có một vết thương bị đạn bắn xuyên qua. Ông nội cậu ta từng ép cậu ta tiến hành rất nhiều bài tập huấn luyện sinh tồn vô cùng nghiêm khắc, giúp cơ bắp và thể lực cậu ta hoàn toàn không thua gì anh, thanh tra Connor à. Ngoại trừ những thứ đó, tôi cần quan tâm những thứ khác sao?”



“Quả thật không cần.” Ian chắm chú quan sát bác sĩ Byrne nâng quả tim người chết đặt lên cân.



“Chà, còn một thứ nữa, tôi từng gặp qua rất nhiều người, nhưng Haley Russell là người duy nhất chưa từng nói với tôi một câu sai sự thật. Cũng có khi, vì số lần chúng tôi gặp gỡ còn chưa đủ nhiều.”



Trong thanh âm bác sĩ Byrne tựa như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.



Nửa giờ sau, Haley trở lại, mang theo cà phê thơm nức, bước vào văn phòng pháp y.



Y đứng sau cánh cửa phòng giải phẫu, lắc lắc túi giấy trong tay.



“Không thể ăn uống trong phòng giải phẫu. Đi nào, nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân tôi đã đoán được phần nào rồi.” Bác sĩ Byrne buông dao mổ, rời khỏi phòng giải phẫu.



Nhân lấy cà phê Haley đưa, khẽ hít hà một chút, sau đó có chút tiếc nuối nói: “Quả nhiên là Starbucks thượng hạng. Người như cậu tuyệt đối sẽ không ủy khuất bản thân, uống cà phê dưới hai mươi đồng trở xuống ha.”



Haley vỗ vỗ tay, “Đúng, cà phê Starbucks thượng hạng, lại thêm chú Ian đẹp trai, dáng người siêu ngầy ngồi bên cạnh, anh có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân chưa?”



Bác sĩ Byrne mỉm cười, ngồi xuống, tựa lưng vào sô pha, nhấm một ngụm cà phê, nhắm nghiền mắt, đắm chìm bên trong hương vị thượng hạng.



“Nguyên nhân tử vong của người kia có chút phức tạp. Bởi vì tôi không biết nên viết vào báo cáo là người này do nhiệt độ cơ thể quá thấp, hay là cơ thể lâu ngày không được ăn và uống dẫn đến kiệt sức mà chết.”



Ian nhíu mày, “Cho nên nói đúng thì, không có thứ gọi là ‘hung khí’ sao?”



“Nếu miễn cưỡng mà gọi là ‘hung khí’, tủ đông lạnh có thể tính không?”
Nói xong, Ian cầm lấy sandwich trên dĩa, cắn xuống một ngụm lớn.



“Chú Ian của tôi, trên đời này, chẳng lẽ không có người nào quan trọng với anh sao? Nếu có, anh sẽ hiểu được vì sao muốn chiếm lấy sự chú ý của một người không đồng nghĩa với việc phải đến gặp bác sĩ tâm lý a.”



Tiếp đó, Haley cũng cầm sandwich, cắn một miếng.



Nhai nuốt, hai mắt y sáng rực lên.



“Chu choa, trời đất a Mùi vị sandwich này không tệ chút nào Không biết bên trong đến cùng bỏ những gì nhỉ? Tôi muốn Cliff học làm món này nha”



“Cho nên, không chỉ những nhà hàng cao cấp mới có thức ăn ngon.”



Haley nở nụ cười sáng lạn, cảm giác tựa như một luồng ánh nắng trong chớp mắt ập vào, sáng rực cả nhà hàng nhỏ.



“Ian, hai ta như vậy có tính là đang hẹn hò không?” Đáy mắt Haley đong đầy chờ mong.



Loại chờ mong giả mù mưa sa này luôn khiến Ian cảm giác mất kiên nhẫn.



“Cậu muốn tôi nôn hết ra những thứ vừa ăn sao?” Ian lạnh lùng hỏi ngược lại.



Đúng lúc này, điện thoại Haley đổ chuông.



“Hắc Bé ngốc Là cậu à Người của cậu có phát hiện được gì mới từ những băng vải quấn trên người nạn nhân không?”



‘Bé ngốc’ trong miệng Haley tên thật là Fehn Keating, chuyên gia pháp chứng tốt nghiệp từ MIT. Chỉ là, thường ngày cậu chàng này vẫn luôn đeo trên mặt một cặp mặt kính to bè, dày cộp nhìn rất ngốc, cách nói chuyện luôn có lớp lang, thoạt nhìn vô cùng khô khan.



Ian sẽ không bao giờ phí nước bọt thuyết phục Haley dành chút tôn trọng cho những người khác, bởi vì luôn có những kẻ tình nguyện để y ‘không tôn trọng’ mình.



Hai người kia trò chuyện một hồi lâu, sau cùng Haley ngắt điện thoại.



“Ian, anh đoán thử xem ‘bé ngốc’ cùng đám cấp dưới của cậu ta phát hiện được những gì từ những băng vải quấn trên người nạn nhân?”



“Hẳn sẽ không may mắn như vậy, thứ họ phát hiện nhất định không phải vân tay.”



còn tiếp…