Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 25 : Nghệ thuật gia – 4

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ hai:



Nghê thuật gia



04.



“Không sai, một dấu vân tay cũng không có. Bất quá, những băng vải này được cắt ra từ một bức rèm cửa trắng.”



“Rèm cửa trắng?” Trong đầu Ian lập tức liên hệ tới những nơi sử dụng rèm cửa trắng.



Khách sạn, bệnh viện…



“Mặt khác, một số băng vải ngoài cùng còn phát hiện vết xăng đổ.” Haley nhìn Ian như muốn ám chỉ gì đó.



Xăng? Chẳng lẽ hung thủ còn muốn thiêu xác?



Không đúng, nếu muốn thiêu nạn nhân, phải là đem vải nhúng vào trong xăng, chứ không phải chỉ có ‘vết’ xăng mà thôi. Xăng ở đây hẳn là do vô tình quẹt phải, không phải hung thủ cố ý lưu lại.



“Chẳng lẽ nói…Nạn nhân không chỉ được quấn bằng các băng vải, còn bị nhét vào bên trong thùng xăng?” Chân mày Ian cau chặt, “Bị nhốt trong tủ đông lạnh, hoàn toàn không có nước và thức ăn, đến tận khi đói chết hoặc lạnh chết. Đợi đến lúc hung thủ muốn đưa xác ra triển lãm, liền đem nạn nhân…”



Nhưng vấn đề ở đây là hung thủ làm như thế nào để khiến nạn nhân giữ nguyên tư thế ngửa đầu? Mà tư thế này đối với gã có ý nghĩa như thế nào?



Ian ngẩng đầu, pháp hiện Haley ở đối diện đang tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn hắn tựa như mất đi tiêu cự. Trên môi đã mất đi nét cười, hai tay vô lực buông thõng xuống bên hông, tựa như chỉ cần chạm nhẹ thì cả người y liền đổ sụp xuống.



Tư duy của người này vào thời điểm Ian không chú ý đến, đã bị thả trôi đến một thế giới khác.



Ian cắn chặt răng, thấp giọng mắng: “Holy shit”



Hắn không biết Haley làm thế nào tiến vào trạng thái kia, rõ ràng thời điểm ở chỗ bác sĩ Byrne nhìn thi thể vẫn không có một chút phản ứng. Chẳng lẽ vì điện thoại của Fehn Keating sao?



Hiện tại có lo lắng cho y cũng chẳng được ích gì, Ian cầm lấy sandwich tiếp tục ăn. Hắn tự đánh cược với bản thân, lần này Haley sẽ ‘chết’ kiểu gì



Haley ở đối diện từ từ ngước cằm lên, miệng hơi hé ra, trong ánh mắt là khát khao khôn cùng.



Ian nhìn đối phương, bắt đầu cảm thấy lo lắng.



Môi Haley khép mở, tựa hồ đang nói gì đó.



Nước mắt cô đơn từ khóe mắt lăn dài.



Trong khoảnh khắc ấy, Ian chẳng thể không buông hết mọi thứ trong tay, chuyên tâm nhìn y.



Bả vai Haley khẽ run lên, ngón tay y giống như bị trói lại đang vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu hạn chế trong không gian nhỏ hẹp.



Mà trạng thái này vẫn tiếp tục duy trì.



Khóe mắt Haley càng lúc càng xa xôi, khô cằn.



Ian theo bản năng siết chặt cạnh bàn, không thể tiếp tục ngồi yên nữa. Cho dù thật hay giả, trạng thái của Haley tựa như đang tra tấn hắn.



“Haley, dù cậu đang thấy thứ gì, hiện tại lập tức tỉnh lại cho tôi” Ngón tay Ian gõ gõ xuống mặt bàn.



Haley vẫn như cũ không nghe, không nhìn thấy, chẳng hề có chút phản ứng với thế giới hiện thực.



Ian chợt nhớ tới chuyện Haley suýt chút nữa tự khiến bản thân ngộp chết bên trong phòng chứa xác ở thị trấn W.



“Haley Haley Cậu có nghe được tôi đang nói không” Ian đứng dậy đi đến bên cạnh Haley, dùng sức đẩy đây vai đối phương.



Haley theo động tác của Ian lay động, thời điểm chạm đến ánh mắt của y, trái tim hắn giống như bị đánh mạnh một cú, cùng bị kéo vào trong thế giới của đối phương.



Tư duy y đang im lặng giãy dụa, như muốn bắt lấy một tia hy vọng, mà hy vọng kia dù đang gần ngay trước mặt lại không cách nào chạm tới.



Mãi đến khi đôi mắt ấy vì điên cuồng truy đuổi mà dần dần ảm đạm đi vì kiệt sức.



Rồi hết thảy chìm vào lặng im vĩnh viễn.



Bàn tay Ian theo bản năng chạm lên gò má Haley, lại phát hiện mặt y lạnh đến dọa người.



“Con mẹ nó”



Ian đem tiền ăn đặt lên bàn, một tay túm Haley choàng qua vai, rời khỏi nhà hàng.



Đến tận sâu bên trong con hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng, Ian bất thình lình đấm mạnh lên mặt Haley một cái.



“Tỉnh lại cho tôi”
“Không cần cám ơn đâu, chính tôi phải cám ơn cậu đã khoan dung cho tính tình của cậu Russell.”



“Chà… Chà… Cho nên trong mắt hai vị người trưởng thành đây, tôi là tên nhóc hư hỏng”



Ian lưu loát đem tây trang mặc vào, sau đó ra khỏi phòng.



Đến trước cửa, hắn hơi dừng lại một chút, “Haley Russell, chuyện cậu làm với tôi trong phòng tắm khi nãy, tốt nhất đừng lập lại lần thứ hai.”



“Hử? Nếu xảy ra lần nữa, anh sẽ bắn nát đầu tôi sao?” Haley chống cằm hỏi.



Áo sơ mi bị cới ra, để lộ xương quai xanh cùng nửa bả vai.



Biếng nhác cùng tùy ý, luôn là tư thái rù quyến tâm trí kẻ khác.



“Không. Tôi sẽ lại chạy đến nơi mà cậu chẳng cách nào tìm thấy được.” Ian không chút lưu luyến bỏ đi.



Hắn trở lại căn hộ của mình, tắm nước ấm, sau đó ngồi trên sô pha, đọc báo ra ngày hôm nay.



Tại trang đăng tin nhà cho thuê, hắn đúng lúc nhìn trúng một khu nhà cũ đang treo biển, lập tức ra ngoài hành lang gọi điện thoại.



Khu chung cư này tuy có chút cũ, nhưng đồ dùng đầy đủ, tiền thuê cũng phải chăng. Ian kiểm tra đường ống nước, và mọi thứ trong phòng tắm, xác định không bị rò rỉ chỗ nào, quyết định thuê ngay.



Nếu còn tiếp tục ở lại trong nhà cũ, hắn biết chính mình sẽ lại lo lắng không biết Haley có gắn thiết bị theo dõi gì đó bên trong không.



Sau khi ký xong hợp đồng, Ian không quay lại nhà cũ để chuyển đồ, mà trực tiếp đến thương xá mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Sau đó, bản thân lại liên hệ với một người đồng đội cũ, nhờ đối phương trang bị trong nhà một bộ thiết bị gây nhiễu, ngăn chặn tất cả những thiết bị nghe trộm hay theo dõi phát tín hiệu ra ngoài.



Thời điểm cầm túi nilon đi dọc hành lang cũ, hắn cảm giác có người đang bám theo sau lưng mình. Đối phương cố hết sức để tiếng bước chân thật nhỏ, nhưng nói chung vẫn không phải cao thủ theo dõi… Hơn nữa, người này còn đi theo quá gần.



“Không thể nào…” Ian chợt nghĩ Haley như thế nào lại thần thông quảng đại đến vậy chứ?



Hắn quay phắt lại, hiển nhiên khiến đối phương cũng bị dọa.



Đó là một thân hình nhỏ gầy, mũ áo khoác bị kéo sâu xuống, gần như che luôn tầm mắt đối phương.



Thời điểm người kia ngẩng đầu lên, Ian mới thấy rõ được khuôn mặt của cậu trai, sau đó lại nhớ ra đây chính là cậu thanh niên tên Lance hắn từng gặp trong siêu thị 7 – 11.



“Cậu sao lại đi theo tôi?” Ian hỏi.



Ngọn đèn ngoài hành lang vô cùng ảm đạm, ánh sáng không đủ, khiến khuôn mặt Lance lại thêm phần thơ ngây.



Đối phương sau nửa ngày vẫn không nói gì, giống như lần đầu gặp mặt, muốn tiến lên bắt chuyện nhưng cứ mãi rụt rè.



Lúc này, Ian chợt nhớ ra cậu ta không thể nói chuyện.



Lance vươn tay, chỉ chỉ căn hộ đối diện nhà Ian, sau đó móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa.



Lúc này, Ian mới hiểu ra, đối phương cũng ở khu này.



“…Xin lỗi. Đèn hành lang tối quá, tôi còn cho rằng…”



Lance lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười, hai lúm đồng tiền trên mặt càng thêm rõ nét.



Cậu ta hướng Ian làm ngôn ngữ tay: Anh ở một mình à?



Ian gật gật đầu, “Đúng thế, tôi vừa chuyển đến.”



Muốn cùng tôi ăn tối không? Tôi cũng ở một mình.



Ian vốn định uyển chuyển từ chối đối phương, bởi vì bản thân đã quen một thân một mình. Hắn không muốn để những kẻ khác chen ngang cuộc sống của mình, hay mang suy nghĩ tiến vào sinh hoạt của người nào đó.



Thế nhưng, hắn chợt nghĩ đến cậu thanh niên không thể nói chuyện này, cho nên đối phương sẽ không ép hắn phải hiểu quá nhiều thứ, mà sẽ có thêm một người lắng nghe chính mình ‘nói chuyện’. Ian biết, nếu bản thân lắc đầu, đối phương nhất định lộ ra biểu tình thất vọng.



“Được chứ, cậu định làm gì?” Ian cười hỏi.



Hắn sẽ cố hết sức khiến bản thân nhìn không giống như đang nói ‘người sống chớ lại gần’.



Bánh ngô.



Ian ngẩn người. Đó là món sở trường của mẹ hắn.



“Nếu cậu làm không ngon, tôi sẽ cho cậu ăn đòn đấy.” Ian cố ý giơ giơ nắm đấm làm như muốn đánh.



Nét cười của Lance so với khi nãy, có phần tự nhiên và tươi vui hơn.



còn tiếp…