Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 28 : Nghệ thuật gia – 7

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ hai:



Nghệ thuật gia



07.



“Có lẽ bởi vì thân phận của Amanda Cook tương đối đăc biệt, người đại diện nghệ thuật chăng? Anh không cảm thấy hung thủ coi chính mình như một nghệ thuật gia sao?”



“Nghệ thuật? Nghệ thuật là để miêu tả cái đẹp, hung thủ thì chỉ làm ra mấy thứ biến thái vặn vẹo thôi.”



“Ian này, đừng để chương trình huấn luyện của Cục điều tra trói buộc tư duy của mình. Vì sao cứ phải nhất định phân tích hình thức cùng thủ pháp giết người của hai vụ án? Cứ thử giả thiết xem, hai vụ giết người này do cùng một hung thủ gây nên, như vậy hình thức giết người cũng không quá đặt nặng, cái quan trọng chính là hung thủ muốn biểu đạt điều gì?”



Haley đứng dưới ánh đèn đường, trên mặt không còn nụ cười bất cần đời ngày thường.



Đây là thái đội nghiêm túc ít thấy của y khi cùng Ian thảo luận vụ án.



Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Ian lại có chút hoảng hốt.



Sườn mặt Haley hắt ánh đèn đường mờ ảo toát lên một loại khí chất mơ màng, tựa như một mộng cảnh lặng yên đang âm thầm bành trướng.



“Ian à.” Y khẽ gọi Ian một tiếng.



“Sao vậy?”



“Vừa nãy, anh nói ‘nghệ thuật để miêu tả cái đẹp’. Anh hiện tại cảm giác tôi là ‘cái đẹp’ hay ‘vặn vẹo’?”



Ian phục hồi tinh thần.



“Cậu là Haley Russell.”



Ian ném Haley lại đó, đi tới bên cạnh ‘bé ngốc’, nhắc người kia nhất định phải điều tra qua một lượt các băng ghi hình xung quanh đây, đặc biệt cần lưu ý đến những loại xe tải cỡ nhỏ hoặc SUV.



Muốn khám nghiệm tử thi của Amanda hẳn phải chờ đến sau khi thu thập đầy đủ các bằng chứng hiện trường, chưa nói đến lớp xi măng khô trên người nạn nhân.



Thế nhưng công việc của Ian và Haley vẫn phải tiếp tục, hai vụ án, hơn nữa thủ pháp giết người tương đối đặc biệt, không cần đến thông báo ủy thác của thị trưởng nữa, vụ án này nhất định phải đến tay bọn họ.



Hai người lập tức lái xe đến nơi làm việc của Amanda Cook, triển lãm hành lang Griffin.



Triển lãm hành lang này có quy mô tương đối lớn, trưng bày ở đây đa phần đều là tinh túy của nghệ thuật đương đại. Đồng thời, triển lãm hành lang Griffin còn bỏ nhiều công sức săn lùng các họa sĩ tài năng trẻ, không thiếu những sinh viên mỹ thuật đều khao khát được triển lãm hành lang Griffin này để mắt tới.



Thời điểm Ian và Haley đặt chân vào bên trong triển lãm, một số nhân viên đang thay người tham quan giải thích một số thứ.



Trên người Ian là tay trang rẻ tiền, so với những kẻ lắm tiền nhiều của biết thưởng thức tranh, vừa nhìn qua đã biết hắn không phải người đến mua tranh. Vốn tưởng sẽ không một ai tiến đến hỏi thăm bọn họ, nhưng hắn đã xem nhẹ Haley đi bên cạnh mình.



Trí thức, tao nhã, cùng vẻ ngoài khó lòng bỏ qua, Haley tuy tuổi còn trẻ, nhưng nhân viên công tác nơi này giống như đánh hơi được mùi của kẻ có tiền trên người y, lập tức đi lên.



“Chào các vị, xin hỏi đây là lần đầu tiên các anh đến triển lãm hành lang Griffin sao? Tôi có thể giúp hai người giới thiệu một vài tác phẩm hay.”



Ian vốn không định lãng phí thời gian, đang định lập tức nói ra thân phận của mình, Haley bên cạnh lại cười nói: “Tôi muốn xem thử một số tác phẩm của các nhân tài mới. Càng trẻ càng tốt.”



“Xin đi theo tôi. Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều tranh của các họa sĩ trẻ, tất cả đều phải qua thẩm định của các người đại diện môi giới tinh tế, và không ít những nhà giám định nghệ thuật hà khắc. Tin tôi đi, trong vòng mười năm tới, tác phẩm của bọn họ nhất định tăng giá.”



Haley quay đầu, đem ngón trỏ để trước môi, ý bảo Ian hãy kiên nhẫn.



Bọn họ bước vào một gian phòng trưng bày tranh, những nhân viên công tác ở đây vô cùng kiên nhẫn giải thích cho họ đặc điểm của từng tác phẩm. Ian chỉ cảm giác những chú giải này quá mức gò bó, đẹp chính là đẹp, không đẹp là không đẹp. Thế nhưng, Haley cứ liên tục gật gù, ngẫu nhiên sẽ phát biểu một hai câu, nói chính xác khuyết điểm của mỗi tác phẩm, khiến nhân viên công tác vô cùng sửng sốt.



“Còn có tác phẩm nào khác không?” Haley hỏi.



“Cái này… Tạm thời không có. Anh có thể để lại số điện thoại liên lạc, ở chỗ một số người đại diện đôi khi sẽ có vài tác phẩm độc nhất vô nhị.”



“Tôi muốn biết ở đây có tranh của một họa sĩ trẻ tên là Lance Payton không?”



Haley vừa dứt lời, Ian lập tức đưa quay đầu qua, ánh mắt tối sầm xuống.



“Lance Payton? Chưa từng nghe nói qua.” Nhân viên công tác lắc đầu cáo lỗi.




Hai người đang định rời đi thì Maslow gọi Haley lại.



“Thanh tra Russell… Tôi mạo muội thỉnh cầu một điều.”



“Gì vậy?”



“Anh làm người mẫu vẽ cho tôi… Được không? Tôi sẽ trả tiền cho anh, cũng sẽ tùy theo thời gian biểu của anh…” Trong mắt Maslow ánh lên khát vọng.



“Cậu không mua nổi thời giờ của tôi đâu. Bất quá hồng trà chỗ cậu thì có thể đấy.”



Haley mỉm cười rời đi.



Maslow nhanh chân đuổi theo, “Thanh tra Russell Tôi còn chưa có số di động của anh”



“Cậu từng nói ‘tùy theo thời gian biểu của tôi’ mà, như vậy cần gì đến số di động của tôi?”



Ian quay đầu, lập tức bắt gặp biểu tình thất vọng của Maslow.



Bước vào trong thang máy, Ian nói với Haley: “Vì sao đùa giỡn cậu ta như vậy, cậu đầu chắc sẽ quay lại chỗ này. Nhưng tôi dám cược rằng, cậu ta sẽ ở nhà chờ cậu tới.”



“Ai bảo anh, tôi sẽ không đến nữa?” Haley cười nói, “Hay anh lo lắng tôi quá gần gũi với người khác?”



Haley dựa vào người Ian, cánh tay khoác lên vai hắn.



Ian lùi qua hướng khác nửa bước, tránh khỏi Haley.



“Vị Charles Van kia tính sao? Cậu thật sự sẽ không chạy đi điều tra ông ta?”



“Đương nhiên phải đi chứ. Charles Van là một họa sĩ rất có vấn đề.”



“Vấn đề chỗ nào?”



“Cách đây một năm, phong cách vẽ tranh của ông ta bắt đầu thay đổi. Nhất là ở phương diện màu sắc. Trước đây, màu sắc ông ta thường dùng tương đối hướng nội, bám chắc trường phái cân bằng và nhu hòa. Nhưng hiện tại, phong cảnh đều dùng màu sắc rực rỡ, giống như có rất nhiều tư tưởng giấu kín trong đầu đột nhiên bùng nổ vậy.”



“Có khi ông ta vì đang cần kệ cái chết nên cảm giác bồi hồi đi? Hoặc vì căn bệnh của mình, cho nên đổi mới phong cách.”



“Ai mà biết được?”



Cửa thang máy mở ra, bọn họ rời khỏi chung cư của Maslow. Sắc trời bên ngoài cũng chập choạng tôi.



Ian nhận được tin nhắn mới, thi thế Amada Cook đã được chuyện cho bác sĩ Byrne.



“Muốn ăn cơm chiều trước, hay là đến thẳng chỗ của bác sĩ Byrne hử?” Haley thảnh thơi hỏi.



“Đến chỗ bác sĩ Byrne trước đi. Cậu ta đối với thi thể của Amanda nhất định vô cùng hứng thú, sau khi ký nhận nhất định bắt đầu giải phẫu luôn.”



Thời điểm đến được văn phòng của bác sĩ Byrne, công tác khám nghiệm đã sắp kết thúc.



“Lúc bị đổ xi măng, Amanda 100% còn sống. Nhưng căn cứ vào mạch máu ở hai chân và tình trạng các cơ, đây là vị trí đầu tiên bị đổ xi măng. Khí quản và buồng phổi hít vào đầy khí chứa trong xi măng. Nói ngắn gọn, nạn nhân chết do thiếu dưỡng khí.”



Bác sĩ Byrne giản lược lại những chi tiết quan trọng về nguyên nhân cái chết của Amanda. Anh chậm rãi đi về phía Haley, tháo xuống bao tay, hai tay đều khoát lên vai y, “Thân ái, xem ra gần đây cậu có người mới rồi nha.”



“Người mới gì chứ?” Haley cười, gạt xuống hai cánh tay của Byrne đang khoác lên cổ mình. Hai người chậm rãi dạo một vòng, trò chuyện vô cùng thân mật, “Trong lòng tôi luôn chỉ có một mình chú Ian thôi.”



Lời tác giả:



Đông Qua: Haley, nhà mi đi tìm chết đi, trêu hoa ghẹo nguyệt thế kia, sao có thể khiến chú Ian toàn tâm toàn ý tin tưởng nhà mi hử.



Haley: Vậy cô đừng viết người ta trêu hoa ghẹo nguyệt.



Đông Qua: Nhà mi nhỏ nhen như vậy. Bà đây như thế nào lại không viết chớ?



còn tiếp…



p/s: dần dần mọi người sẽ thấy cấp độ ngôn từ biến thái của trẻ Haley sẽ tăng lên với tần số đáng kinh ngạc, edit mà choáng hết não…