Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 29 : Nghệ thuật gia – 8
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ hai:
Nghệ thuật gia
08.
“Vậy vì sao trên người cậu có mùi nước hoa của Guess? Chú Ian của cậu chưa bao giờ dùng Guess, hơn nữa cậu luôn thích mùi hương tự nhiên trên người anh ta nha.”
Ian không có hứng thú nghe bọn họ trao đổi loại đối thoại thiếu dinh dưỡng này. Hắn đi đến trước thi thể của Amanda, cau mày quan sát một hồi, “Trên người Amanda không có bất cứ dấu vết bị trói hay là những vết bầm nào khác sao?”
“Không có.Bất quá trong máu nạn nhân phát hiện được một số thành phần của thuốc ngủ. Hung thủ dù sao cũng phải có biện pháp khiến cô ta ngoan ngoãn đưa hai chân bỏ vào trong xi măng, đúng không nào?” Bác sĩ Byrne quay đầu, nhìn bóng dáng Ian đang xuất thần.
Haley đem đầu đối phương kéo trở lại, “Hắc hắc, đừng cho là tôi không biết anh nhìn Ian rồi tưởng tượng ra những gì nhé.”
“Tôi tưởng tượng gì chứ?”
“Anh tưởng tượng ra từng đường nét cơ bắp của anh ấy, cảm giác lúc cắt xuống da thịt người kia.”
“Cậu không nghĩ gì chắc?” Bác sĩ Byrne nheo nheo mắt, đem đầu ngón tay xỉa xỉa vào ngực Haley.
“Tôi ấy… Vẫn nghĩ muốn vào bên trong anh ấy hơn.” Haley nhếch khóe môi, ánh mắt ám chỉ rõ ràng.
Bác sĩ Byrne lộ ra biểu tình thấu hiểu, “Chà – thì ra đam mê của cậu khác với tôi rồi.”
Ian không buồn quan tâm hai tên nhóc kia nói những gì, một mình lái xe trở lại văn phòng.
Hắn bắt đầu đối chiếu danh sách nhưng khách hàng của Adam và của Amanda.
Sau đó, Ian sửng sốt đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện Haley đang ôm tay dựa vào trước cửa văn phòng mình, giống như đã ở đó quan sát hắn từ khá lâu.
“Sao hả, anh phát hiện họa sĩ Charles Van chẳng những có tên trong danh sách khách hàng tiềm năng của Adam, còn là họa sĩ do Amada phụ trách phải không nào?”
“Cậu đã sớm biết?”Ian lạnh lùng hỏi.
“Cái này cũng không khó đoán đâu. Charles Van bị bệnh ung thu, công ty bảo hiểm sẽ không vui vẻ gì khi người này mua bảo hiểm. Nhưng cũng chính vì ông ta bị bệnh ung thu, giác trị các tác phẩm của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều lần, cho nên bản thân người này cũng cần phải mua bảo hiểm cho tranh vẽ của mình. Đúng lúc, Amanda lại là người đại diện phụ trách bên ông ta.Đây là chỗ trùng hợp giữa hai nạn nhân.Bất quá, tôi muốn nói, giờ này hẳn không quá thích hợp để đến thăm Charles Van nha.”
Ian cúi nhìn đồng hồi, phát hiện ra đã là chín giờ hai mươi tối.
Charles Van nhất định đã ngủ, hiện tại nếu chạy tới quấy rầy một bệnh nhân bị ung thu đang cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quả thật không thích hợp.
“Hẹn gặp lại vào mười giờ sáng mai, tại biệt thự của Charles Van.”
Ian đi lướt qua người Haley.
“Anh không đưa tôi về sao?Chú Ian của tôi”
“Cậu có thể tự về.”
“Vạn nhất có người mang ý đồ quấy rối tôi thì sao?Vạn nhất tôi lại giống như Amada hoặc Adam bất ngờ biến mất có khi?Nói không chừng, tôi lại thành ‘vật kỷ niệm’ của ai đó” Haley bám theo phía sau Ian.
“Vậy gọi cho Cliff đến đón cậu đi.”
Ian mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi.
Haley đứng trong gió đêm, nhìn theo xe Ian dần biến mất tại cuối ngã tư đường, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Ian nhìn di động của mình, bên trong là tin nhắn mới của Lance: Đêm nay anh về nhà chứ?
Hắn dừng xe lại sát lề đường, trả lời cậu ta: Tôi sẽ về.
Ian không rõ rốt cuộc Lance đã ăn gì hay chưa. Lái đến cửa hàng tiện lợi ở góc đường, hắn mua thêm một ít sandwich và sữa.
Thời điểm mở cửa nhà, xung quanh vô cùng im lắng. Hắn vốn cho rằng Lance đã ngủ, nhưng vừa đi được hai bước, bản thân mới phát hiện cậu trai kia đang ngồi trong phòng khách vẽ tranh.
Cậu ngồi trên sô pha, xung quanh đó trải đầy báo cũ, đủ loại màu vẽ được mở ra, tay cậu cầm bảng pha màu, ánh mắt vô cùng tập trung nhìn vào bức tranh đang vẽ dở.
Ian lặng lẽ khép cửa phòng, không nói lời nào.Hắn đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra, vừa phát hiện đồ cất bên trong chưa hề bị động qua, mày không khỏi nhíu lại.
Đem sanswich bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại, sau đó lấy ra trứng gà trong tủ lạnh, bỏ thêm chút hành tây và nấm, bắc chảo lên bếp làm omelette.
Bưng khay thức ăn đến bên cạnh Lance, hắn ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, Lance mới quay đầu, vừa nhìn thấy Ian, khuôn mặt cậu trai lập tức lộ ra nụ cười: Anh về rồi
“Cậu chắc hẳn chưa ăn tối đi? Tôi có làm omelette và mua thêm sandwich này.”
Lance vui vẻ nhận dĩa thức ăn, bắt đầu giải quyết.
Ian dựa lưng vào sô pha, ngắm bức tranh còn chưa hoàn thành của người kia.
Bức tranh miêu tả lại một góc ngã tư đường, đêm lạnh lẽo như nước, bầu trời đầy sao khiến Ian chợt liên tưởng đến bức ‘Sao trời’ của Picasso, nhưng ở đây lại thêm vài phần trong sáng.
Ian chợt nghĩ đến cái chết của Amanda. Người kia từng mua tranh của Lance, nhưng đến cùng, khách mua thực sự là ai, bọn họ lại không cách nào điều tra được.
“Lance này, cậu biết Charles Van chứ?”
Lance gật gật đầu: Tôi đương nhiên biết, ông ta là danh họa đương đại đó.
Ian lại hỏi tiếp: “Vậy cậu từng gặp ông ta chưa?”
Lance lắc lắc đầu: Chưa nha. Họa sĩ lớn như ông ấy, tôi sao có cơ hội gặp mặt chứ.Tôi rất muốn đến triển lãm tranh của ông ấy, nhưng vé bán rất đắt đỏ.
Ian an ủi nói: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Dùng xong cơm tối cũng đã hơn mười giờ. Ian và Lance vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say.
Một giấc này ngủ đến tận hừng đông.
Ian y như lời hẹn với Haley, lái xe đến biệt thự của Charles Van.
Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Maddi Ronald.
“Tôi đang lái xe đấy.”
“Tôi biết.Nhưng tôi có chuyện quan trọng phải thảo luận với cậu một chút.”
“Vậy cố lược bớt những chi tiết vô dụng đấy.”
“Cậu biết Cục chúng ta có một cuộc khảo sát khả năng bắn súng chứ?”
“Cậu thấy được gì?”Ian dựa người vào bàn làm việc, lạnh giọng hỏi.
“Xi măng a.” Haley rõ ràng không định trả lời đàng hoàng câu hỏi của đối phương. Y đem kẹp giấy còn ghim trong đầu ngón tay lấy ra, ở trong văn phòng Ian xoay một vòng, “Chỗ anh có hộp cứu thương không?”
“Trong văn phòng vì sao cần đến hộp cứu thương?” Ian không quan tâm ngồi trở lại chỗ của mình.
Haley đẩy cửa đi ra, chạy đén văn phòng của nữ thanh tra đối diện. Người kia vô cùng cẩn thận giúp y xử lý vết thương. Sau đó, Haley một lần nữa trở lại văn phòng của Ian, đem ngón tay được băng bó cẩn thận của mình, lắc lắc trước mặt hắn.
“Hôm nay tôi muốn tan ca sớm Còn phải ghé bệnh viện chích ngừa nữa”Y vô cùng nghiêm túc nói.
Ian chỉnh lại màn hình máy tình, không buồn để ý đến phản ứng của Haley.
“Được rồi, được rồi mà, ngoại trừ xi măng ra… Thời điểm Amanda tỉnh lại, hẳn là phát hiện chính mình bị nhốt trong một nơi gần giống như cống thoát nước.Vô cùng chật hẹp, cho nên nạn nhân không nhịn được mà co người lại. Đến lúc xi măng từ trên đầu được đổ xuống, cô ta căn bản không còn không gian để né tránh, chỉ có thể cong lưng ôm lấy chính mình.”
“Như vậy, hung thủ làm cách nào lấy ra Amanda từ trong nơi nào đó giống như cống thoát nước kia?”
“Bởi vì xi măng thừa có thể theo đường cống thoát nước trôi đi, hung thủ đã sớm sắp xếp tốt mọi thứ, đợi đến khi quá trình đúc tượng chấm dứt, hắn chỉ cần đem Amanda từ trong cống thoát nước ‘xách ra’ là được thôi.”
“Cho nên, để làm được việc này, cậu không cảm thấy hung thủ cần một cái công trường sao? Hoặc là một loại thiết bị di chuyển đồ vật lên xuống giống như ngoài công trường.” Ian sờ sờ cằm, “So với vụ án của Adam, địa điểm tiến hành án mạng rõ ràng khác nhau. Vụ của Adam ở tại kho đông lạnh.”
Haley nhún vai.
“Nói cách khác, hung thủ là kẻ có thể vừa tiếp xúc được với công trường, cũng như kho đông lạnh?”
Ian nhắm mắt lại, toàn bộ những manh mối này đều không sử dụng được.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đợi đến khi hung thủ một lần nữa gây án sao?
Hung thủ này thật sự không để lộ bất cứ sơ hở nào đi?
Đã hai vụ án xảy ra, trừ việc các nạn nhân có liên quan đến danh họa Charles Van, ngoài ra hoàn toàn không có manh mối nào.
Đầu ngón tay Haley chạm đến mi tâm Ian, dùng lực vuốt ve đầu mày đang nhíu chặt của hắn.
“Ian, tôi có thể nghiêm túc đưa ra một thỉnh cầu với anh không?”Haley lại ngồi lên bàn làm việc của Ian, cúi đầu nhìn hắn, trán hai người gần như chạm vào nhau.
Ian thoáng muốn quay đầu đi chỗ khác, tránh né hơi thở của Haley.Hắn nhìn Haley, nhưng thật bụng không muốn nghe y nói chút nào.
“Sau này, nếu muốn đánh thức tôi, hy vọng anh sử dụng phương thức ôn nhu hơn một chút.”
“Dùng phương thức ôn nhu, cậu sẽ tỉnh lại sao?”Ian ném cho Haley ánh mắt tỏ rõ sự hoang đường.
“Tôi sẽ tỉnh chứ. Ví như… Anh hôn tôi một cái.Tôi nhất định sẽ tỉnh.”Haley vô cùng nghiêm túc nói.
“Như vậy, cậu vĩnh viễn không cần tỉnh lại a.”
Haley bĩu môi, hai tay đút trong túi quần, thời điểm ra tới cửa lại bất ngờ quay đầu.
“Nói đến điểm chung của Adam và Amanda, thật ra còn một cái nữa.”
“Là cái gì?”Ian từ màn hình máy tính ngước đầu lên.
“Charles Van ghét bọn họ.Adam vì đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm mà làm phiền đến cuộc sống của ông ta. Amanda dùng bệnh ung thu của Charles Van như một mánh lời để bán tranh của ông. Hiện tại, bọn họ đều đã chết, cuộc sống của Charles Van rốt cuộc cũng được yên tĩnh trở lại.”
Nói xong, Haley bỏ ra ngoài.
Ian nhíu mày, bắt đầu suy ngẫm vấn đề Haley vừa nói.
Trên người Adam cùng Amanda đều không có vết thương trí mạng. Nói cách khác, thời điểm đối mặt với hung thủ, bọn họ gần như không có phản kháng. Đương nhiên, không loại trừ trường hợp động tác khống chế của hung thủ quá nhân, hơn nữa còn sử dụng thuốc. Hơn nữa, hung thủ cũng có khả năng quen biết Adam và Amanda.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó lóe lên trong đầu Ian.
Mảnh vải trên người Adam, trong báo cáo của Fehn có nói, vải này tương tự với chất liệu vải được sử dụng trong bệnh viện, dùng để cố định xương bị gãy.Trong cơ thể Amanda cũng phát hiện được thuốc gây mê, mà đây là loại thuốc bác sĩ có thể thoải mái sử dụng.
“Bác sĩ Manning…”
Người kia không chỉ là bác sĩ, còn là bác sĩ riêng của Charles Van. Adam và Amanda đều đã gặp qua đối phương tại biệt thự của Charles Van, cho nên bọn họ hoàn toàn không phòng vệ với bác sĩ Manning.
Nhưng đâu chỉ là nghi ngờ thôi, Ian căn bản không có bằng chứng. Cho dù có mời bác sĩ Manning tới thẩm vấn, cũng sẽ không tra được bất cứ điều gì.
Ian bóp trán. Hắn chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Manning, đem xe đậu cách đó không xa. Hắn cảm giác hành động của bản thân thật sự ngốc, nhưng cứ ngồi trước bàn làm việc cũng không ra được cái gì.
Hắn muốn biết, bác sĩ Manning đến cùng có thể ghé qua kho đông lạnh, hay những nơi như công trường gì đó hay không, tuy rằng ôm cây đợi thỏ thế này một chút cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Sắc trời dần dần tối lại.
Bác sĩ Manning lái xe trở về nhà, mở cửa, bước vào trong, sau đó đèn trong phòng sáng bừng lên.
Cách một bức màn, bác sĩ Manning giống như đang ôm lấy vợ và con gái của mình.Bọn họ cùng nhau dùng cơm tôi, từng tràng từng tràng tiếng cười truyền ra.
Đúng lúc này, có người đi tới bên cạnh xe của hắn, gõ gõ kính xe.
Ian ngẩng đầu lên, phát hiện nguyên bản mặt Haley chình ình bên ngoài cửa kính xe.
Thở dài, Ian đem cửa mở ra, để Haley ngồi vào bên trong.
“Cậu sao biết tôi ở đây.À, đúng rồi, chắc lại thông qua di động đi.”
Haley lắc lắc đầu.
“Không phải đâu, tôi chỉ quá hiểu anh mà thôi.Hiểu anh như thế nào phân tích vấn đề, dùng góc độ nào để nhìn nhận sự việc. Anh nghĩ đến mảnh vải trên người Adam, cùng với thuốc gây mê trong người Amada, rồi quan hệ giữa bọn họ và Charles Van, tự nhiên sẽ liên tưởng đến bác sĩ Manning.”
Ian im lặng.
“Muốn hay không để tôi đoán tiếp, anh hiện tại đang nghĩ cái gì?” Haley chống trán, liếc nhìn Ian.
“Hử, tôi đang nghĩ cái gì?”
“Anh đang nghĩ, Haley Russell không chỉ có khả năng từ góc độ của nạn nhân để suy nghĩ vấn đề, còn có thể ở góc độ của Ian Connor tự hỏi.Haley giống như có thể biến thành bất cứ kẻ nào cũng không có gì khó khăn. Có phải hay không bao gồm cả những tên sát nhân hàng loạt?”
Những ngón tay của Ian tại nơi Haley không thể nhìn đến đang khẽ run rẩy. Hắn im lặng không nói gì.
“Ian, có lẽ anh nói đún.Tôi chưa bao giờ đồng tình với bất luận kẻ nào, tôi đối với xã hội này không có cái gì gọi là ý thức trách nhiệm hay nghĩa vụ. Đối với tôi, chính nghĩa hay an ninh trật tự không hề quan trọng. Thế nhưng, tôi không thể khống chế bản thân theo góc độ của anh nhìn nhận thế giới này, cho nên tất cả những thứ anh để tâm, tôi cũng sẽ để tâm. Trừ khi có một ngày, anh biến thành kẻ điên, tôi cũng sẽ cùng anh phát điên. Nhưng nếu anh vĩnh viễn luôn lý trí như vậy, phân chia đúng sai rõ ràng, tôi cũng sẽ giống như vậy.”
còn tiếp…
14 trang word á á á á…
có nhiều lúc thấy Haley thật sự rất phiền và đáng ghét >.