Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 30 : Nghệ thuật gia – 9

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ hai:



Nghệ thuật gia



09.



Ian thuận tay từ trong túi nilon lấy ra một cái sandwich, ném vào mặt Haley.



“Hoặc là im lặng chờ ở đây, còn không thì cút xuống xe.”



Haley cười cười, đem giấy gói sandwich mở ra, cắn một miếng nhỏ, rồi lập tức nhíu chặt mày.



“Trời đất ơi, Ian à Này là cái gì vậy? Khó ăn gần chết Lát cà chua bên trong ít nhất cũng đã để ba ngày”



Ian như cũ nhìn về phía nhà của bác sĩ Manning. Người kia đã đem rèm cửa trong phòng ngủ kéo lên, ôm vợ, ngồi trên giường xem TV.



Haley nhàm chán móc ra di động, lướt qua đủ loại web tin tức.



Y dùng khuỷu tay chọt chọt Ian, “Hắc, đoán xem tôi đọc thấy tin tức gì này?”



“Ừm hử?” Ian cũng có chút chán nản, không ngại cùng Haley bàn luận tin tức xã hội, chỉ cần tên kia không hồ ngôn loạn ngữ là tốt rồi.



“Nhà phê bình nghệ thuật Wendell không tiếc lời chê bai tác phẩm mới của Charles Van. Nói nét vẽ của ông ta thoạt nhìn tiêu sái nhưng giống như đang theo đuổi tự do, mà sắc giống như phố chợ ồn ào náo nhiệt, trừ việc có thể hấp dẫn ánh mắt người xem, ngoài ra không hề có chút mỹ cảm nào. Cha chả, miệng vị Wendell này thật sự là khắc nghiệt thật.”



“Cái gọi là nghệ thuật, không phải cứ để mấy nhà phê bình nghệ thuật nói đẹp liền đẹp, không đẹp liền không đẹp sao?” Ian thuận miệng nói.



“Ha ha. Thật ra cũng có phương thức giám định nhất định. Bất quá, tôi không ủng hộ vì phê bình Wendell này. Bởi vì… Nếu tất cả đều trói buộc trong cái kết cấu bên trong mới có thể được gọi là ‘đẹp’ mà nói, vậy liền mất đi ý nghĩa nguyên bản rồi.”



Ian không nói gì.



Bởi vì khó có dịp, hắn và Haley có cùng suy nghĩ.



“Ai chà…” Haley chợt thốt lên.



Ian theo bản năng xoay đầu lại, một thứ ấm áp chạm lên môi hắn.



Thời điểm hắn kinh ngạc phát giác được đó là cái gì, bản thân lập tức dùng sức chụp lấy bả vai đối phương, hung hăng đẩy ra.



Nhưng sức lực Haley cố chấp đến kinh người.



Y càng vươn người tới trước, kiêu ngạo hôn Ian, dùng lực dồn hắn vào góc.



Ian lần đầu tiên phát hiện, chính mình cũng có lúc thể lực so với kẻ khác lại không chiếm được ưu thế.



Bên tai vang lên thanh âm trêu tức của Haley, “chú Ian của tôi nha”, giống như đang cười nhạo hắn đã già mất rồi.



Ian nâng mạnh khuỷu tay lên, dùng hết sức thúc vào bên hõm cổ Haley, mãi đến khi y không thể không buông môi của hắn ra. Sau đó, người bị Ian hung hăng đè lên tay lái.



“Cút xuống đi.” Thanh âm Ian rít qua khẽ răng.



“Tôi không chịu. Tôi sắp phải tham gia kháo sát bắn súng, coi như đây là anh cổ vũ tôi a” Haley giống như đứa nhóc bốc đồng, đẩy khuỷu tay Ian ra.



Nếu Haley không phải đồng sự của hắn, Ian cảm giác chính mình sẽ mở chốt súng lục, sau đó bắn nát đầu đối phương.



Hắn thật sự không thể chịu đựng Haley đối với mình làm những chuyện như vậy. Một lần nữa đè khuỷu tay xuống, Ian hung hăng thụi vào bụng người kia một cái.



Giống như đoán trước được điều sắp xảy ra, Haley dùng tay giữ chặt khuỷu tay Ian, thiếu chút nữa là bẻ quặp được nó ra sau lưng đối phương.



“Ian, từ khi về nước, anh chưa từng bất luận kẻ nào lên giường đi?”



Thanh âm Haley vừa ấm áp, lại mang theo cảm giác ướt át.



Ian lựa chọn im lặng. Để người kia lên xe là sai lầm của hắn. Thế nhưng, sai lầm như vậy, bản thân chẳng thể không tái phạm.



Haley cười, hơn nữa còn rất vui vẻ.



“Nếu tôi qua được cuộc khảo sát này, chú Ian có thể cho tôi một chút phần thưởng không?”



Ian ngay cả dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết ‘phần thưởng’ tên này đòi là cái gì.



“Ian, nếu như tôi có thể giống như anh bách phát bách trúng, anh có thật sự đem phía sau lưng mình giao cho tôi không?”



Thanh âm Haley rất nhẹ, lại khó giấu được vài phần trịnh trọng.



Tại một khắc ấy, trái tim Ian tựa như bình tĩnh lại. Phía sau lưng hắn sao?



Ở trên chiến trường, hắn vẫn luôn im lặng thủ tại vị trí của mình. Hắn là phía sau lưng người khác, nhưng những người đồng đội ấy lại không một người trở lại. Mà Ian lại chưa từng nghĩ sẽ có người trở thành phía sau của mình.



“Câm miệng.”



Ian lại nhìn về phía phòng ngủ của bác sĩ Manning. Khoảng nửa giờ sau, người kia cũng tắt đèn đi ngủ.



Hết thảy đều rất bình thường.




Thanh âm Cliff trầm thấp lại vô cùng nghiêm cẩn, dứt khoát ngắt điện thoại.



Ian nhắm nghiền hai mắt, nhưng không đến hai giây sau lại mở ra.



Bởi hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.



Haley đang xem tư liệu vụ án của Wendell trước khi rời đi, nếu muốn thật sự tiến vào trạng thái trước khi chết của Wendell, như vậy tên kia nhất định sẽ chạy đến tầng cao nhất của khách sạn tổ chức tiệc tối kia.



Ian lập tức đứng dậy, lái xe đến khách sạn.



Thời điểm xe đến trước khách sạn, phía chân trời đã bắt đầu trắng nhợt nhạt, một gã ăn mày nằm bên vệ đường, ngẩng đầu không biết đang nhìn thứ gì đó.



Ian theo tầm mắt của người kia nhìn qua, tim trong ***g ngực suýt chút nữa cũng đứng lại.



Haley bị treo giữa tòa nhà, lắc lư theo gió.



“Con mẹ nó – tên điên này”



Ian lần đầu tiên cảm giác bản thân không thể nhịn được nữa.



Nếu có thể, hắn thật sự muốn một súng bắt đứt dây thừng kia, khiến cái tên vô liêm sỉ kia rơi thẳng xuống đất, kết thúc mọi chuyện



Ian vội vàng chạy đến thang máy của khách sạn, đi lên tầng cao nhất, rồi vọt ra sân thượng.



Gió rất lớn, dây thừng buộc trên người Haley cột với lan can bị gió thổi đong đưa qua lại.



Ian tự hỏi không rõ sợi dây thừng này đến cùng có đủ chắc chắn hay không nữa.



“Haley Haley Russell Cậu mẹ nó còn tỉnh hay là đã chết a”



Thân thể Haley đung đưa theo gió. Ian thật sự không biết tên này như thế nào làm được giống vậy.



“Haley Russell Cậu mẹ nó mở mắt ra rồi trèo trở lên đây cho tôi”



Haley vẫn cúi đầu. Từ góc độ của Ian, hắn chỉ thấy được những sợi tóc của đối phương bị gió điên cuồng thổi bay phất phới.



Từng lọn từng lọn tung bay.



Lại khiến người ta vô cùng khiếp hãi.



Ian vươn tay nắm lấy dây thường, từng chút từng chút kéo người kia lên. Thật vất vả mới đem cả người y kéo lên được đến thành lan can. Ian vội vã dùng cả hai tay ôm lấy Haley, đem người chuyển vào bên trong.



Haley đã hoàn toàn mất ý thức, đầu tựa lên vai Ian. Hai người ngã ngồi ra nền đất.



Ian một tay chống ra phía sau, ngửa đầu, nhìn nền trời thăm thẳm, thở ra hồng hộc.



“Holy shit”



Ian cảm giác như dây thần kinh của mình suýt chút nữa đã đứt phựt.



Hắn dùng đầu gối chọt chọt vào người Haley.



Ian biết đối phương sẽ không đáp lại hắn, vì thế cả người ngã ra phía sau, nằm sóng xoài trên nền đất.



Bỗng nhiên, hắn một cước đá văng Haley.



Nếu là người bình thường đã sớm la lên vì đau, thế nhưng Haley chỉ oặt sang một bên.



Ian đứng dậy, dùng lực bóp trán, trừng mắt nhìn Haley.



Sau đó, một tay khiêng người, hắn chạy vào trong khách sạn, sau đó ném Haley vào một gian phòng gần nhất, còn mượn thêm một con dao ăn.



Nhân viên phục vụ của khách sạn khẩn trương nhìn Ian, “Thưa ngài, chúng ta có cần gọi bác sĩ không?”



“Bác sĩ tâm thần ấy hả?” Ian mỉa mai cười lạnh một tiếng, “Tôi nghi ngờ không có bác sĩ tâm thần nào có thể chữa khỏi bệnh thần kinh của tên này”



Nói xong, Ian đem đầu nhọn của dao ăn, đâm vào đầu ngón tay của Haley.



“Dao ăn của các vị hẳn đã được khử trùng rồi chứ? Tên này vẫn luôn lo lắng sợ bị uốn ván”



“…Này là… Đương nhiên rồi.” Nhân viên phục vụ nuốt xuống một ngụm nước bọt.



Máu từ vết thương trào ra.



Ian nắm chặt đầu ngón tay Haley, mãi đến khi một tia phản xạ truyền đến. Haley hít một hơi thật mạnh, mở bừng hai mắt.



Ian lạnh lùng nhìn đối phương, “Cảm giác của cậu khi được lơ lửng trước những tầng cao nhất của khách sạn như thế nào hả? Vì sao không chuẩn bị luôn dù mà nhảy? Có muốn được phóng viên chụp ảnh lưu niệm không?”



Ian cho rằng Haley sẽ lại nói vài câu trêu chọc hắn. Thế nhưng, y chỉ nghiêng người, ôm thật ngực mình, mở to hai mắt, cố hết sức mà thở.



Một tay còn lại, Haley vươn ra, bắt lấy cổ tay Ian.



còn tiếp…