Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 3 : Tường vi bí ẩn – 3

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ nhất



Tường vi bí ẩn



03.



Thị trấn W là một tiểu trấn có lịch sử hơn sáu trăm năm. Tuy rằng niên đại lâu đời như vậy, nhưng không đồng nghĩa nơi này tách mình khỏi xã hội văn minh, đây cũng là một điểm sáng hiện đại của tiểu trấn. Tuy vậy, cả tá truyền thuyết về các loại Bloody Mary linh tinh gì đó ngược lại cũng không thiếu đi. Dù vậy, tổng thể mà nói, đây vẫn là một nơi yên bình.



Vài thập niên trước, tiểu trấn cũng từng liên tục có những cô cậu trẻ tuổi mất tích, cảnh sát nhiều lần bỏ công sức tìm người, nhưng đều không có kết quả. Cho nên, tiểu trấn này lại càng thêm phần thần bí.



Mãi đến một tháng trước, thị trấn W bất ngờ liên tục có ba thanh niên khoảng mười chín tuổi bị sát hại. Nguyên nhân dẫn đến tử vong đều không giống nhau, cảnh sát địa phương chẳng cách nào tìm được đầu mối, đành phải nhờ đến Cục điều tra liên bang.



Nạn nhân đầu tiên tên Lena, nữ, mười tám tuổi, là sinh viên của đại học George Washington, cũng là thành viên của đội tuyển bơi lội trong trường. Nghỉ hè trở về nhà chơi, cô xin vào làm cứu hộ trong trung tâm bơi lội của thị trấn W.



Một buổi sáng nọ, cô bị phát hiện chết đuối trong bể bơi ở thị trấn W. Trên người không có bất cứ miệng vết thương rõ ràng nào, đường hô hấp được phát hiện trong tình trạng đọng nước, buồng phổi bị phù, hoàn toàn khớp với trạng thái chết đuối thông thường. Nhưng vốn là nòng cốt của đội tuyển bơi lội trong trường đại học, không ai tin được một người như vậy lại có thể chết đuối. Trong cơ thể nạn nhân không có bất cứ phản ứng nào với thuốc mê, cho nên có thể loại trừ khả năng bị ném xuống hồ sau khi hôn mê. Điểm đáng chú ý duy nhất là, người bình thường trong quá trình ngộp nước sẽ liên tục giãy giụa, đến cuối cùng thân thể sẽ giữ lại nguyên vện trạng thái cương cứng này. Tuy nhiên hai tay Lena bị bẻ quặp về phía sau, phương thức giãy giụa cũng vô cùng kỳ quái, đến cả khám nghiệm tử thi cũng không cho ra được đáp án chính xác. Cảnh sát có xu hướng cho rằng đây là hiện tượng các cơ bị co rút.



Nạn nhân thứ hai là Allen, nam, mười chín tuổi, vị phát hiện trong phòng tắm của trung tâm bơi lội, cơ thể bị đâm tổng cộng mười hai nhát dao, mất máu mà chết. Xác nạn nhân bị để lại trong buồng tắm đầy hơi nước đến tận ngày thứ hai mới được phát hiện. Tuy rằng có thể xác định mười hai vết đâm trên người được gây ra bởi cùng một hung khí, nhưng cảnh sát hoàn toàn không lấy được bất cứ dấu vân tay hữu dụng nào. Bởi vì sức nóng của buồng tắm ảnh hưởng đến nhiệt độ của gan, giới hạn khoảng thời gian tử vong khá lớn, từ sáu giờ chiều ngày hôm trước đến tận mười hai giờ khuya.



Thời gian tử vong cả Lena cùng Allen cách nhau không quá một tuần. Trung tâm bơi lội vì cái chết của Lena đành phải lắp đặt camera theo dõi, nhưng ngay trước ngày đầu tiên đưa vào sử dụng, Allen liền bị giết. Thật sự trùng hợp đến kỳ dị.



Nạn nhân thứ ba là Anne, nữ, mười tám tuổi.



Ian thở dài, bóp chặt huyệt thái dương: “Cũng may không phải lại ở trung tâm bơi lội…”



Xác của Anne được phát hiện trong một căn nhà gỗ ở rìa khu rừng bên cạnh thị trấn. Cô bị treo ngược lên, yết hầu bị cắt, mất máu mà chết. Thời điểm thi thể được phát hiện, máu đã sớm thấm hết xuống sàn gỗ. Mà rùng rợn hơn là máy hát bên trong nhà gỗ đang chơi một đĩa nhạc kinh dị. Đĩa nhạc không biết đã xoay tròn bao lâu, tựa như thanh âm bị kéo khàn, phát ra tiếng rè rè khủng bố.



Từ trên tư liệu, người ta có thể phát hiện ra mối liên kết của ba người trẻ tuổi này. Họ cùng học tại một trường tiểu học, lên đến trung học vẫn cùng nhau. Nhưng thị trấn W chỉ có duy nhất một ngôi trường tiểu học và một trường trung học, hơn nữa phương thức gây án với ba nạn nhân cũng khác nhau, cho nên trước mất này được coi như các vụ án độc lập. Chẳng rõ, Maddi Ronald nghĩ như thế nào lại đem ba vụ này gộp lại, ném cho hắn coi như “quà chào hỏi” người mới a?




“Tôi thật sự rất nhớ anh đó Anh nói xem, hiện tại tôi có nên ôm anh thật chặt không? Nói vài câu thăm hỏi ngọt ngào? Hay trực tiếp “đẩy ngã” anh, làm những thứ mà bản thân luôn mơ tưởng?”



“Cậu có thể thử xem.”Ian nghiêng mặt đi, khóe môi kéo thành một nụ cười lạnh. Hắn khẽ siết chặt nắm tay, toàn thân căng nhu dây đàn. Trải qua nhiều năm vật lộn nơi lằn ranh giữa sự sống và cái chết, không ai có thể dễ dàng “đẩy ngã” hắn.



Haley lắc lắc tay.



“Thả lỏng nào Ian, thả lỏng Anh đối với tôi vô cùng quan trọng, đã là những chuyện anh không thích, tôi sẽ chẳng ép buộc anh. Maddi Ronald phái anh tới làm đồng sự của tôi sao? Tôi biết ngay tên kia không yên tâm về tôi, vô luận biểu hiện của tôi có tốt cỡ nào.” Haley búng ngón tay, lập tức vị quản gia già xuất hiện ngay cửa thư viên, “Hắc, Cliff, mang hai chai bia đến đây.”



“Ngài xác định không phải rượu vang hay champagne, mà là bia sao?” Cliff nhẹ nhàng hỏi lại.



“Ừm, mang cho Ian rượu vang hay champagne làm gì, anh ấy vốn chẳng biết cách thưởng thức. Vẫn là bia thích hợp nhất. Chúng tôi lâu năm không gặp, đương nhiên phải chúc mừng một phen.”



“Tôi đến không phải để chúc mừng, mà để bàn bạc với cậu về vụ án.” Ian nhíu mày.



Gặp lại Haley, vốn không phải chuyện đáng chúc mừng gì.



Haley Russell tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, vô thanh vô tức xâm lấn không gian của hắn.



“Ian…” Ánh mắt Haley chợt trầm xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Ian. Không khí vốn đang thoải mái tựa như không còn sót lại chút gì, thay vào đó là cảm giác áp bách bao trùm.



Ian trời sinh đối với nguy hiểm vô cùng nhạy cảm, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể sống sót trên chiến trường tàn khốc. Hắn theo bản năng lùi về sau, tùy thời chuẩn bị co gối đánh tới, bẽ gãy cổ đối phương.



Mà Haley cũng từng bước từng bước tiến tới.



Giống như bức điêu khắc Thiên sứ đặt trong giáo đường, lớp vỏ bọc thánh thiện từng mảng từng mảng bị bóc xuống, lộ ra bộ dáng nguyên bản nhất.



còn tiếp…