Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 4 : Tường vi bí ẩn – 4
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ nhất
Tường vi bí ẩn
04.
Thời điểm lưng Ian đụng đến giá sách phía sau, ánh mắt sắc bén của hắn, nhìn xoáy thẳng vào mắt Haley.
“Haley, cậu dựa quá gần tôi rồi.”
“Anh nhớ tôi, phải không? Bằng không, anh như thế nào quyết định trở về?”
Khuỷu tay trái của Haley đè lên bả vai người đối diện, toàn thân Ian căng cứng chống lại sức nặng của người kia. Tay phải rảnh rỗi của Haley chống ngay bên tai Ian, y nghiêng mặt, nhỏ giọng thì thầm từng chữ một vào bên tai đối phương, cố gắng xâm lược thần kinh hắn.
Ian im lặng không đáp lại.
“Dù cho trong giờ phút cuối cùng ấy, anh lựa chọn nhớ đến tôi. Nhưng vì cái gì vẫn không chịu đọc thư tôi viết? Ngay cả một lá thư hồi âm cũng không cho tôi? Anh đã từng cứu tôi, cho nên hình ảnh của anh vĩnh viễn là một đấng cứu thế ôn nhu thiện lương, đáp lại tiếng kêu cứu của tôi, sau đó kết thúc mọi chuyện trong hạnh phúc. Dù anh lại cố tình lựa chọn tránh không nhìn tôi, này là điều anh căn bản không có khả năng.”
Ian hít vào một hơi, từng câu từng chữ rất rõ ràng trả lời đối phương: “Nếu tôi không nhìn cậu, như vậy ngày hôm nay tôi sẽ chẳng đến đây. Haley, tôi biết cậu đã trưởng thành, so với tám năm trước mạnh mẽ hơn, đã không còn cần đến sự bảo vệ của tôi nữa. Nếu như cậu vẫn lựa chọn dùng cách đối xử của tám năm trước với tôi đây, tôi liền lập tức rời đi.”
“Rời đi? Đi đâu chứ?” Haley cười, y cố tình càng ép sát vào người Ian, khiến đối phương càng nhìn rõ hơn đôi mắt khiến kẻ khác phải thần hồn điên đảo của mình.
Quả nhiên, Ian nghiêng mắt tránh đi.
Haley không tiếp tục dồn Ian vào thế bí nữa. Y buông lỏng cánh tay, lui về sau một bước.
Cảm giác áp lực rút đi, Ian cuối cùng thở dốc.
Lúc này, một người hầu bưng khay đi đến, trên đó là hai chai Tiger.
“Trở lại chuyện chính, anh đã xem qua hồ sơ trước, không bằng nói thử cái nhìn của chính mình đối với ba vụ án này đi.” Haley ngẩng đầu, tư thái uống bia của y có chút tùy tiện.
“…”
Cơ thể Haley tựa như dán chặt vào Ian, đến hô hấp của đối phương hắn cũng cảm nhận được rất rõ ràng.
“Đùa chút thôi mà. Anh thật sự tin sao? Tôi là đặt mình vào vị trí của người bị hại nha.”
Ian vẫn như cũ trầm mặc.
Haley phảng phất cảm giác được cơn tức giận của Ian, tiếu ý càng thêm lộ liễu, “Hắc, Ian thân ái, thời điểm nhận huấn luyện anh có được học qua môn tâm lý tội phạm không?”
Ian vẫn không nói tiếng nò. Hắn biết này là cạm bẫy Haley bày ra, chỉ cần chính mình lên tiếng, liền bị y dắt mũi dẫn đi.
Đuôi lông mày Haley hơi nhướn lên, biểu tình này vốn vô cùng dụ hoặc, kèm theo thanh âm già dặn, giống như muốn kéo người nghe vào một cái vòng luẩn quẩn không lối thoát.
“Dùng dao hoặc những hung khí khác đâm người, bình thường luôn tồn tại một phần nào ý vị riêng tư. Cũng giống như hiện tại, tôi rất muốn được đâm anh một nghìn lần, một vạn lần.”
Thanh âm vô cùng khẽ, tựa như đang rủ rỉ những lời ân ái.
“Loại hung thủ này, bình thường đối với phương diện kia là vô năng, cho nên mới cần mượn đến hung khí biểu đạt dục vọng của chính mình. Haley Russell, vì vụ án của tám năm trước khiến cậu sinh ra bóng ma tâm lý, cho nên biến thành vô năng sao?”
Ian lạnh lùng mở miệng.
Thanh âm hắn tuy vô cùng cứng rắn, nhưng nội tâm lại hết sức não nề.
Vì cái gì lại cùng tên này nói chuyện? Vì cái gì phải để ý tới y? Vì cái gì phải biến thành miếng mồi cho đối phương cấu xé?
“Anh có thể thử một lần xem sao, tôi trong phương diện kia thật sự vô năng hay không.”
Haley nghiêng mặt đi, hơi thở của y quát qua cần cổ Ian, máu trong chớp mắt mất khống chế, xông thẳng lên đỉnh đầu. Haley cư nhiên nở nụ cười.
còn tiếp…