Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 40 : Thế giới anh và em – 5

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ ba:



Thế giới anh và em



05.



“Nếu anh không nói, vậy thì quên đi.”



Đèn xanh trong nháy mắt lại sáng lên. Haley đạp chân ga, chỉ là bộ dáng càng thành ra khắc chế hơn cả bình thường.



Suốt dọc đường đi, Haley một lần nửa thể hiện bản lĩnh giữ im lặng của mình.



Từng có thời điểm, Ian cho rằng Haley đã hoàn toàn trưởng thành, so với tám năm trước, càng hiểu được cách che giấu bản thân và khống chế ý nghĩ của người khác như thế nào. Nhưng giờ phút này, y lại chẳng khác nào một đứa nhóc không được ăn kẹo của mình.



“Tôi biết anh đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác tôi giống thằng nhóc không được ăn kẹo đi.”



Ian không nói gì, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đối phương đoán trúng suy nghĩ trong lòng anh.



“Anh cũng biết cái tôi muốn không phải là kẹo.”



Biểu tình Haley có chút âm trầm.



Bọn họ tiến vào trong đường hầm, ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt xuống gương mặt Haley, tựa như thanh kiếm thời điểm được tuốt ra khỏi vỏ.



Xe chạy tới trước nhà Gordon, Haley tao nhã đẩy cửa xe, thản nhiên nói: “Xuống xe đi.”



Ian bất giác cảm thấy xa lạ, như thế nào Haley và chính mình đổi vai diễn cho nhau rồi?



“Haley, thằng bé chỉ đơn giản là con tôi thôi. Mỗi người đều có cuộc sống riêng tư của mình.”



Haley tay cắm trong túi quần, đưa lưng về phía Ian, “Nhưng anh lại là toàn bộ cuộc sống của tôi.”



Lời này cũng không phải lần đầu Ian nghe được từ miệng Haley.



Nếu như là trước đây, hắn sẽ đơn giản cười trừ. Nhưng vào thời khắc này, bản thân lại bắt đầu thật sự tin tưởng vào ý nghĩa của nó.



“Lấy giả thuyết… Tôi chỉ là giả thuyết thôi, nếu cậu thật sự cảm thấy tôi là toàn bộ cuộc sống của mình. Như vậy, Evan cũng là một phần trong cuộc sống của cậu.”



Haley xoay người lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Ian, như thể muốn nhìn thấu đáy lòng hắn.



“Cho nên thế nào? Tôi cần phải thừa nhận sự tồn tại của nó sao?”



“Không, cậu thất vọng về Evan. Nó xa cách với mọi ngươi, không biết giao tiếp, hoàn toàn khác xa cậu.”



“Vì cái gì phải giống tôi chứ?”



“Bởi vì cậu cảm thấy cần đem cốt nhục của tôi dạy dỗ trở thành hình tượng của bản thân, hoặc là một đứa trẻ đặc biệt là kết hợp giữa tôi và cậu, phù hợp với tiêu chuẩn ‘người thừa kế’ của cậu. Nhưng hiển nhiên, Evan không đủ sức để có thể bồi dưỡng thành những đặc tính này.”



Haley cúi đầu, nhún nhún vai. Y đang cười, tuy rằng không phát ra tiếng động, nhưng toát ra được ý vị kiêu ngạo.



“Ian, anh tiến bộ rồi đấy. Càng ngày càng có tiếp cận được với tư duy của tôi. Tôi nên thấy cao hứng hay mất mát đây?”



“Tôi chỉ có thể nói xin lỗi. Tôi không thể quản việc Evan lớn lên thành bộ dạng như thế nào.”


Về vụ án mười lăm năm trước, hung thủ nhất định sẽ thông qua phương tiện nào đó để quan sát nạn nhân. Tính cách hung thủ ắt hẳn thuộc loại cố chấp, cùng cuồng khống chế. Gã vô cùng tự đại, bố trí trình tự gây án tinh vi, chi tiết, cho nên nhất định bản thân không dừng lại ở việc thả Gordon sống sót trở về. Gã hẳn sẽ muốn lý giải tâm tình của nạn nhân, nắm bắt suy nghĩ của họ về bản thân mình. Nói chung, gã muốn biết chính mình đã gây được bao nhiêu đau khổ cho đối phương. Mà với thân phận phóng viên sẽ giúp gã không bị kẻ khác chú ý, có thể tự nhiên tiếp xúc chính diện với nạn nhân.



“Năm đó quả thật trong giới truyền thông không ít người đã phỏng vấn tôi, mà bản thân tôi cũng ôm suy nghĩ thành thật, đem toàn bộ chi tiết trong vụ án công bố ra ra ngoài, hy vọng nếu có càng nhiều người chú ý đến nó, liền có thể tạo được ảnh hưởng xã hội, khiến cho cảnh sát càng đầu tư cho nó… Thế nhưng kết quả lại không được như mong muốn. Tôi bất chấp thống khổ, nghiêm túc nhớ lại từng chi tiết nhỏ để kể với những phóng viên kia… Thế nhưng những người đưa tin chân thật không được bao nhiêu, đại đa số như đang kể chuyện xưa…”



“Tôi cũng hiểu được. Nếu phần cánh phóng viên không có điểm gì đáng chú ý, như vậy tạm thời gác họ sang một bên đi. Vậy những bạn bè, hàng xóm bình thường, có ai đó bỗng nhiêu đâm ra quan tâm đặc biệt không?” Ian tiếp tục hỏi.



Gordon nhíu mày.



Mắt Hunter chợt lóe sáng, bất ngờ chen miệng vào: “Con nghĩ ra rồi, cha a Cha còn nhớ có một người tự xưng là giáo sư thời đại học của mẹ không? Ông ta thường xuyên ghé qua nhà chúng ta, còn mang cho con và em gái đồ chơi cùng quà vặt. Người kia cũng thường xuyên nói chuyện phiếm với cha, có đôi khi cha cũng nhắc với ông ta một số chi tiết trong vụ án… Con còn thấy lúc đó cha đã khóc. Ông ta tên gì nhỉ? Lúc đó con còn nhỏ qua… Thật tình nhớ không ra…”



“Là giáo sư Megan Ông ta dạy ở đại học Columbia… Vợ tôi từng tốt nghiệp ở trường đó ra, giáo sư Megan là một trong những người thầy hướng dẫn khi ấy. Ông ta nói vợ tôi là một trong những sinh viên ưu tú nhất của mình. Cho nên thời điểm xem thấy tin tức này, đối phương liền đến thăm chúng tôi. Giáo sư Megan là người tốt.”



“Tôi dám chắc trước khi gặp chuyện, ngài chưa từng gặp qua vị giáo sư Megan này. Sở dĩ cảm thấy đối phương là người tốt, bởi vì trong thời điểm đau thương nhất của mình, con người có xu hướng dễ dàng chấp nhận người khác hơn. Tôi tin người kia nhất định có chỗ đặc biệt hơn người. Xin hãy kể chi tiết cho chúng tôi về vị giáo sư Megan này.”



Ông Gordon nhíu mày, tự hỏi hồi lâu rồi mới lên tiếng tiếp: “Thành thật mà nói, sự an ủi của bạn bè người thân khi ấy, đối với tôi hoàn toàn không có tác dụng, nghe không lọt tai lời nào. Bọn họ không cảm nhận được những chuyện đã xảy ra, những lời cao cao tại thượng kia chẳng qua chỉ là chút mủi lòng, thường xót mà thôi. Thế nhưng giáo sư Megan không giống vậy, ông ấy không ngừng nhấn mạnh với tôi, bản thân phải biết quý trọng cuộc sống này, bởi vì về sau, tôi không chỉ sống cho bản thân, mà còn sống luôn phần của vợ mình. Đồng thời, ông ấy cũng cổ vũ tôi đem toàn bộ sự việc ghi chép lại, từng chi tiết nhỏ nhất đã trải qua, ngừa vạn nhất một ngày nào đó vụ án có bước tiến mới.”



Ian nhìn về phía Haley, phát hiện khóe miệng y hơi nhếch cao, nét cười mang theo thâm ý khiến người ta không rét mà run. Hắn vốn hy vọng đối phương mở miệng nói cái gì đó.



Bình thường, trong loại tình huống này, nếu Haley mở miệng, nhất định có thể dẫn đường cho Gordon nói ra những chi tiết vô cùng quan trọng có thể bị xem nhẹ. Nhưng hiện tại, y hình như đã phát hiện được gì đó, lại cố tình không nói lời nào.



Ian biết, tên này nhất định đang trả thì mình. Màn chiến tranh lạnh này cùng thái đó làm như không liên quan của y quả thật gây ảnh hưởng lên tâm tình của hắn.



Nếu Haley đã quyết tâm không mở miệng, như vậy hắn đành dựa theo phương thức của mình để điều tra.



“Ngài Gordon, vậy bản bút ký kia ông vẫn còn giữ chứ? Tôi muốn đem về cục sao lưu một bản, sau đó sẽ đem bản gốc trả lại cho ông.”



“Chỉ cần giúp ích cho việc điều tra của các vị, tôi đều sẵn sàng cung cấp.”



Gordon lập tức trở lại phòng tìm bản bút ký kia.



Đợi đến khi thân ảnh của đối phương đã hoàn toàn biến mắt, cậu con trai Hunter mới lên tiếng: “Này, vị giáo sư Megan kia… Không có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ ông ta tiếp cận cha tôi là có mục đích?”



“Hunter, trước tiên cậu hãy tỉnh táo lại. Kết quả cần đợi đến sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng mới có thể kết luận được. Trước khi điều tra ra gì đó, chúng tôi không thể phán đoán vô căn cứ. Bằng không sẽ khiến việc điều tra bị chệch hướng.” Ian khuyên giải Hunter.



Hunter nhìn vào mắt Ian, dần dần điều chỉnh lại cảm xúc cho đúng, thở dài một hơi, “Anh thật sự không giống thanh tra Russell a.”



Ian không tiếp lời đối phương, bởi vì hắn và Haley vốn thật sự không giống nhau.



“A, chỗ nào không giống nha?” Haley bất ngờ trở nên hứng trí, một tay chống cằm, người hơi nghiêng về phía Hunter.



Tên này lại đang muốn dụ dỗ người ta đây mà.



Tuy rằng Hunter thật muốn quay mặt đi nơi khác để tránh phải đối mặt trực diện với Haley, nhưng tư thái ưu nhã của người đàn ông này thật sự thu hút lực chú ý của cậu trai trẻ.



“…Thanh tra Russell kiến tâm tình người ta chấn động, thế nhưng thanh tra Connor lại mang đến sự bình tĩnh, an tâm cho mọi người.”



“Nha, từ tám năm trước tôi đã biết anh ấy dễ dàng đem đến cảm giác bình tĩnh an lòng cho người khác rồi. Bất quá, loại người như anh ta, khi cậu càng tín nhiệm ỷ lại vào người này, anh ta lại càng khiến cậu tràn ngập tuyệt vọng.”



Hunter ngẩn người, tựa như còn đang nghiền ngẫm hàm nghĩa trong lời nói của Haley.



Đúng lúc này, ông Gordon mang ra một cuốn vở ghi chép rất dày, đi đến trước mặt Ian và Haley, “Chính là nó đây.”



Ian tùy tay nhận lấy, phát hiện nội dung bút ký có rất nhiều chỗ được sửa chữa và ghi chú thêm, “Đây đều là những chi tiết sau này ông nghĩ ra được rồi mới thêm vào sau à?”



còn tiếp…