Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 41 : Thế giới anh và em – 6

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ ba:



Thế giới anh và em



06.



“Đúng thế. Nhất là thời điểm trò chuyện với giáo sư Megan, ông ấy có thể dẫn dắt tôi nhớ lại một số chi tiết bị bỏ quên hoặc xem nhẹ.”



“Giáo sư Megan hiện tại ở chỗ nào? Ông còn giữ phương thức liên lạc với đối phương chứ?”



Gordon lắc lắc đầu, “Năm năm trước, giáo sư Megan được điều nhiệm đến đại học Boston, vài năm nay chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau.”



Ian đem bản bút ký của Gordon cất đi, sau đó cùng Haley rời khỏi nhà Gordon.



Lúc ra tới cửa, bọn họ vừa vặn gặp được một cô gái trẻ đang cưỡi xe đạp dừng lại trước sân nhà. Cô nhỏ này chính là con gái của ông Gordon.



“Anh, bọn họ chính là thanh tra liên bang sao?”



Hunter gật gật đầu, hếch cằm với cô em còn đang nhìn Haley đến xuất thần, “Được rồi, mau vào nhà làm bài tập của em đi Em còn kỳ thi SAT đó, bộ dáng bọn họ thế nào đều không phải vấn đề quan trọng.”



“Vậy anh bạn Christopher kia của anh hôm nay có đến không?”



“Anh đã nói rồi, đừng cứ ngày nào cũng nghĩ đến Chelse. Trước lo xong cho bản thân cái đi đã.” Hunter chau mày.



Em gái Hunter bĩu bĩu môi.



Đúng lúc này, Haley đi đến bên cạnh cô bé, cúi người xuống, “Anh trai em nói không sai đâu, đừng ôm hy vọng với anh chàng Christopher kia nữa.”



“Vì cái gì chứ?”



“Bởi vì cậu ta chỉ hứng thú với đàn ông thôi.|



Nói xong, Haley lập tức ngồi vào trong xe.



Ian cũng ngồi vào vị trí bên cạnh y, “Cậu sao lại nói bậy nói bạ với em gái Hunter như vậy chứ?”



“Tôi nào có nói bậy. Hunter đối với tôi có hứng thú, tôi dám cá cậu ta hơn phân nửa là cong. Mà cái tên Christopher kia thường xuyên ra vào nhà Gordon, Hunter lại không hy vọng em gái mình quá để tâm đến đối phương, như vậy có ý gì nha?”



“Ngụ ý Christopher rất có khả năng cũng là cong.”



Không biết vì cái gì, thời điểm Haley bắt đầu trò chuyện với hắn, Ian cảm giác toàn bộ trật tự thế giới rốt cuộc cũng trở lại bình thường.



“Có cảm thấy khi tôi nói chuyện trở lại với anh, cuộc sống này quay về đúng quỹ đạo của nó đi?”



Ian khẽ hừ lạnh một tiếng.



Ian có đôi khi thật sự hoài nghi Haley có phải gắn thiết bị theo dõi gì đó trong đầu mình không, hoặc nói cách khác, vì cớ gì tên kia có thể đoán chính xác những gì hắn đang nghĩ?



“Ian, anh có cảm thấy quan hệ giữa anh và tôi, giống như ngài Gordon và Hunter không?”



“Cậu bảo chúng ta giống như cha con sao?”



Haley nở nụ cười, “Thế anh cảm thấy mình giống con trai hay là cha nha?”



Tiếng cười của y đầy đủ từ tính lại thật dễ nghe.



Ian im lặng, lắng tai nghe đối phương cười.



“Tôi cảm giác mình giống như ngài Gordon, mà anh chính là Hunter. Cho dù tôi vì anh trả giá nhiều bao nhiêu, chấp nhận hy sinh lớn cỡ nào, anh vẫn mãi dùng ánh mắt hoài nghi, lo lắng mà nhìn tôi. Anh đem lý trí của mình đánh động tôi, nghĩ rằng có lẽ suy nghĩ tôi là nạn nhân chỉ là ảo giác mà thôi. Giống như Hunter kỳ thực chính là trách cứ bản thân mình, cũng như anh vốn dĩ đang nhắc nhở cùng hoài nghi bản thân mình.”


“Hử, cố ấy vì sao muốn quan sát tôi?”



“Bởi vì, cô ấy hy vọng nếu chính mình có con, cha của đứa trẻ có thể được giống như anh vậy. Anh bình thường hay ghé nếu không phải siêu thị 7 – 11 thì cũng là cửa hàng tiện lợi Westlife đi. Mà hai cửa hàng kia vẫn có thói quen đặt quầy sách nấu ăn gần khu vực thu ngân. Anh lúc đó muốn chọn vài cuốn sách nấu ăn, làm mấy món mà đám con nít vẫn thích cho Evan, đúng không nào. Sau đó, Irene rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trò chuyện với anh. Cô ấy đã đề cử cho anh vài cuốn sách nấu ăn phù hợp, phải chứ?”



Ian nhìn thẳng vào mắt Haley. Hắn biết, đáy mắt của người kia rất sâu, ngàn vạn lần đừng để bản thân rơi vào trong đó, bởi vì kia chính là vực thẳm không đáy. Nhưng Ian vốn không sợ phải nhìn thẳng vào cái hố đen ấy.



“Bởi vì cô ấy muốn cùng anh trò chuyện, thăm dò thử xem anh có phải là người cha trong tưởng tượng của mình không?”



“Irene vì cái gì lại hy vọng con của mình có một người cha giống như tôi?”



Haley mỉm cười, ngón tay thon dài, ưu nhã của y cách một khoảng, làm động tác chỉ chỉ và mi tâm của Ian, “Về điểm này, không cần tiến vào trạng thái ‘bệnh thần kinh’ trong miệng anh cũng nhìn ra được.”



Nói xong, Haley hai tai nhét vào túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.



Bác sĩ Byrne vẫn luôn giả vờ kiểm tra thi thể, hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Đến cùng làm sao cậu nhìn ra.”



“Người phụ nữ Irene kia rõ ràng đã kết hôn nhưng trên tay lại không đeo nhẫn cưới, cô ấy rất có thể đối với đối tượng kết hôn của mình thiếu tín nhiệm và trông cậy. Cô ấy mặc đồ may riêng, trang sức cũng khá xa xỉ, rõ ràng là một nữ công sở vô cùng xuất sắc. Như vậy, người phụ nữ này nhất định không có nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh chồng mình, mà áp lực công việc càng khiến cô ấy trong sinh hoạt gia đình cũng tỏ ra mạnh mẽ. Nếu chồng cô ấy cũng đồng thời muốn biểu hiện sự khống chế, hoặc nắm quyền chủ đạo, như vậy cuộc hôn nhân này nhất định không được hòa thuận. Trong bệnh án đã ghi rõ cô ấy đang trong thời kỳ thai nghén, vậy hẳn là thái độ lạnh lùng của người chồng khiến cho đối phương thấy bất an.”



“Cho nên ở trong siêu thị, cô ấy mới cảm thấy hứng thú với hình tượng người cha mang theo con trai đi mua sắm của Ian?” Bác sĩ Byrne dùng ngữ điệu vô cùng đặc biệt để nhấn mạnh mấy chữ ‘cảm thấy hứng thú’. Ánh mắt híp lại thành mảnh dài ẩn ẩn tiếu ý, quay về phía Ian thong thả nói tiếp, “Anh thật sự hiểu được lý giải của thanh tra Russell mang ý nghĩa gì chứ?”



“Có ý gì à?”



“Ý của tên kia là nạn nhân Irene thật sự hy vọng anh có thể trở thành cha của con cô ấy.”



“Giả sử toàn bộ suy luận của Haley đều chính xác, cũng chỉ đại biểu cho việc Irene hy vọng cha của đứa con cô ấy giống tôi chứ không phải là tôi. Bác sĩ Byrne, xin anh đừng xuyên tạc lời nói của người khác.” Ian lạnh lùng đứng lên, đi về phía thùng xe.



Haley ngồi trước mũi xe của mình, hướng Ian lắc lắc di động trong tay, “Đi thôi nào, đến cảnh cục một chuyến. Bọn họ đã tìm được Johnson, chồng của Irene. Hai tay tên kia đều có kết quả dương tính với phản ứng thuốc súng. Hơn nữa căn cứ vào vân tay của ‘bé ngốc’ lấy được trong thùng xe, hoàn toàn trúng khớp luôn.”



“Tìm được hắn ở đây thế?”



“Anh đoán xem. Gợi ý cho anh nhé, tên này giết vợ mình xong, đang chuẩn bị bỏ trốn.” Haley khoanh tay mỉm cười.



Ian ở trong nét cười của đối phương, cảm nhận được ngọn lửa âm y, lặng yên không một tiếng động mà thiêu đốt mọi thứ, chỉ cần trong nháy mắt lơ đãng, y sẽ đem toàn bộ thế giới của hắn đốt không còn sót gì.



“Như vậy chỉ ba nơi là có khả năng. Thứ nhất, trong nhà, hắn đang thu dọn hành lý. Thứ hai, trong xe. Thứ ba, ngân hàng, hắn đang chuẩn bị thủ tục chuyển toàn bộ tài sản do vợ mình đứng tên qua bên mình.”



“Đáp án thứ ba.” Haley vỗ vỗ mũi xe, “Đi thôi.”



“Tôi sẽ không ngồi xe cậu lái.” Ian quay lại xe của mình, mở cửa ngồi vào vị trí cầm lái.



Haley có thể đoán được chính xác suy nghĩ của hắn. Thế nhưng, hắn lại chẳng cách nào đoán được thời điểm phát điên của người kia. Cho nên, ngồi xe Haley lái thật sự không an toàn. Vì giữ cho bản thân sống lâu một chút, Ian quyết định vẫn nên ngồi xe mình lái là tốt nhất.



Xe chạy chưa được bao lâu, điện thoại Ian liền đổ chuông. Hắn đeo tai nghe Bluetooth vào, bên trong truyền ra thanh âm của Haley. “Chú Ian thân ái của tôi, việc anh không chịu ngồi xe tôi lái, thật sự là nhát dao nhọn đâm bị thương tim tôi đó.”



Ngữ điệu khiến người ta tan nát cõi lòng, chỉ tiếc, thanh âm kia vừa vào tai Ian lại giống như mây bay.



Ian chuẩn bị ấn ngắt điện thoại, Haley lại lên tiếng tiếp, “Nếu Irene chết, chồng nạn nhân hiển nhiên là người thừa kế số một số tài sản của cô ấy. Anh đoán xem, nếu tôi chết, tài sản của gia tộc Russell sẽ làm sao bây giờ? Gia tộc này trừ tôi, không còn người thừa kế thứ hai.”



“Quyên góp cho tổ chức từ thiện.” Ian cũng không rõ vì sao chính mình lại trả lời đối phương.



“Anh xác định mấy cái quỹ từ thiện kia sẽ thật sự dùng tiền này làm từ thiện sao?”



“Vậy cậu nhanh nhanh sinh một đứa con đi.” Nói xong câu này, Ian liền thấy hối hận. Hắn biết chắc điều tiếp theo Haley sẽ nói.



“Anh cũng đâu sinh con, bất quá… Evan cũng không tồi, đúng chứ?”



“Cậu đừng đánh chủ ý lên Evan.”



“Kỳ thực tôi bỗng nhiên cảm kích mẹ của vật nhỏ kia, ít nhất cô ấy cũng lưu lại cho anh một phần máu mủ. Con người chính vì ý thức được bản thân không có khả năng sống mãi,cho nên mới đối với máu mủ của mình nảy sinh hy vọng cùng tình cảm đặc thù.”



còn tiếp…