Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 42 : Thế giới anh và em – 7

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ ba:



Thế giới anh và em



07.



“Nếu không còn vấn đề quan trọng cần thảo luận, vậy tôi cúp điện thoại đây.”



“Ian, tôi sẽ đem toàn bộ của tôi để lại cho anh.”



“Tôi không cần.”



“Bởi vì tôi biết anh sẽ dùng chúng cho chuyện đúng đắn. Nếu là phần mình, tôi càng thích nhìn tiền tài khiến thế giới này lạm phát.”



Ian đem điện thoại ngắt đi.



Nếu có một ngày Haley chết đi, chuyện như vậy Ian căn bản không thèm nghĩ tới. Đương nhiên, hắn cũng từng vô số lần tưởng tượng chính mình đánh nát đầu tên chết tiệt kia, thế nhưng chỉ là đánh nát đầu y mà thôi. Trừ khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trong lòng Ian, bản thân không có khả năng để Haley đi gặp Thượng đế. À, không đúng rồi, là nhìn tên kia xuống địa ngục a.



Lúc này, Ian mới hiểu ra, trong tiềm thức của hắn, chưa bao giờ mong nhìn thấy cảnh Haley chết trước mặt mình.



Mà giả như, chỉ là nếu có một ngày như vậy, hắn chết trước Haley, vậy đến cùng còn ai có khả năng coi chừng được tên kia không nhỉ?



Bọn họ đến trước phòng thẩm vấn của cảnh cục New York. Ở đó, hai người gặp được Johnson, chồng của người đã chết, Irene.



Ian cùng Haley cũng không vội vã vào trong thẩm vấn đối phương, mà ngồi trong phòng quan sát nhìn xem phản ứng của Johnson.



Giờ phút này, tên kia tỏ ra vô cùng khẩn trương, hai tay không ngừng niết vào nhau. Gã thậm chí chẳng thể ngồi im được, thỉnh thoảng lại đứng lên đi tới đi lui, hoặc ngồi rung rung hai chân của mình.



Haley hưng phấn nhìn Johnson, ngón tay chọc chọc vào lớp cửa thủy tinh, “Ian này, anh đoán xem, gã đang nghĩ gì trong đầu?”



“Luật sư của gã đã sắp đến rồi.” Ian nhắc nhở. Bọn họ không còn nhiều thời gian để Johnson chuẩn bị tốt tâm lý, ứng phó với cuộc thẩm vấn sắp tới.



“Tên kia hẳn đang nghĩ, trời ạ, tôi giết vợ của mình a, nhưng mà tôi bị ép phải làm vậy nha Như vậy cũng coi là cố ý giết người sao? Thế mà cũng tính là mưu sát à? Nếu tôi thoát được tội danh này, liền có thể danh chính ngôn thuận chiếm được tài sản của Irene Nhưng nếu bị khép tôi mưu sát thì sao đây?”



Ngữ khí của Haley giống như hoàn toàn biến thành kẻ khác, vội vả, xúc động, vô cùng thấp thỏm, giống như y thật sự tiến vào trong đầu Johnson, lý giải hết thảy những điều đang cất giấu trong đó. Hơi thở của y phả lên lớp thủy tinh ngăn cách, để lại một lớp mờ mờ. Mi mắt y rũ xuống, khóe môi cười nhẹ, giống như đang nhạo báng hết thảy.



Ian mơ hồ cảm thấy không thoải mái. Có phải bản thân hắn cũng là một phần bị Haley cười nhạo không.



“Đi thôi, chúng ta nên vào rồi.”



“Anh cần tôi vào chung sao?” Haley hai tay cắm trong túi quần nhìn Ian, tư thế làm như sắp sửa hôn hắn.



“Vậy cậu ở trong này đợi đi.”



Nói xong, Ian lập tức rời khỏi phòng quan sát, bước vào phòng thẩm vấn.



Hắn kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Johnson.



Johnson hít một hơi, cố hết sức bày ra bộ dạng bình tĩnh, “Tôi biết anh muốn nói gì với tôi Trước khi luật sư đến đây, tôi chọn cách im lặng”



Đây là phương pháp ứng phó vô cùng sáng suốt. Gã biết rõ bản thân bị phản ứng dương tính với thuốc súng, cho nên bản thân chắc chắn bị định tội giết chết Irene. Chỉ cần nói sai một lời, cảnh sát lập tức bắt thóp được gã, khép ngay tội danh giết người.



“Tôi đối với việc anh có giết vợ mình hay không hoàn toàn chẳng chút hứng thú gì.”



Bởi vì kia chính là sự thật, ngay cả quá trình diễn ra như thế nào cũng đoán biết được tám chín phần.



“Thế… Vậy anh muốn biết chuyện gì?”



“Anh và Irene như thế nào bị nhốt vào trong thùng xe tải kia?” Thanh âm Ian hoàn toàn không có một chút nào hối thúc. Hắn chỉ khách quan muốn nắm được cặn kẽ nguyên nhân.



Cảm xúc của Johnson rốt cuộc cũng bắt đầu dao động, tay gã ghì chặt mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Ian: “Tên kia là thằng điên Nhất định là một tên điên”



“Tôi không cần biết anh nghĩ gì về gã, tôi chỉ cần biết đã xảy ra chuyện gì.” Thanh âm Ian vẫn như trước không gấp gáp, hoàn toàn gạt đập tan mưu đồ của Johnson đang muốn tranh thủ một chút đồng tình cùng biện giải cho bản thân.



“…Đó là hai ngày trước, Irene vợ tôi chợt nói muốn chuẩn bị bữa tối… Cô ấy từ khi thăng chức quản lý ở công ty, tôi gần như chưa một lần nào được nếm bữa tối do cô ấy làm. Cô ấy vô cùng phấn khởi, mua rất nhiều đồ, trong khi tôi thì ngồi trong xe ở bãi đậu xe ngầm chờ người. Thời điểm cô ấy đẩy xe hàng ra đến, tôi liền đem cốp xe mở ra, hai người chúng tôi cùng nhau đem đồ cất vào. Bỗng nhiên, tôi cảm giác được có người tiếp cẩn chúng tôi từ phía sau. Tôi theo bản năng quay đầu, nhưng chỉ cảm thấy một cơn đau lan khắp người, sau đó thì ngất đi. Tôi còn nhớ, trong khi mơ màng có nghe được tiếng kêu sợ hãi của Irene… Đợi đến khi tôi một lần nữa khôi phục ý thức, phát hiện chính mình cùng Irene bị nhốt trong một cái thùng xe… Bên trong thùng xe có một cái đèn mờ mờ, trong góc khác đặt thứ gì đó giống như radio. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng bốn phía đều là… Tôi lớn tiếng hô lên, nhưng dù có gọi thế nào đi nữa cũng không có người đáp lại”



“Sau đó thì sao?” Ian cúi đầu, gửi tin nhắn cho Fehn Keating, nhờ người kia kiểm tra camera theo dõi ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị Westlife.



“Đợi đến khi Irene tỉnh lại, có kẻ thông qua radio đặt trong thùng xe nói với chúng tôi rằng, nếu muốn sống sót, một trong hai phải bắn chết người còn lại. Bằng không, đợi đến khi trước khi gã đào chúng tôi lên, cả hai đều đã chết vì thiếu dưỡng khí… Tôi là bị ép buộc… Tôi thật sự bị ép buộc Xin hãy tin tôi” Johnson định bắt lấy cổ tay Ian, nhưng hắn rất nhanh đã rút tay lại.


“Bác sĩ Byrne, cậu cũng biết tôi có con trai, đúng chứ?”



“Cho nên nếu tôi đi cosplay thi thể, hoặc là nữ hầu gái,hay con thỏ linh tinh gì đó, sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển tâm lý của con trẻ, khiến cho nhận thức của nó với thế giới này trở nên lệch lạc.”



“Ian, anh thật sự ở cùng Haley quá lâu, bị hắn làm hỏng luôn rồi. Vậy mà đã học xong tuyệt kỹ trước giả vờ sẽ suy xét yêu cầu của người khác, sau đó lại vỗ mông đi mất nha”



“Đừng ở trước mặt tôi nhắc cái tên kia.”



“Vì lý do gì lại không? Ít nhất vừa nãy anh rất là đáng yêu.”



Gác điện thoại của bác sĩ Byrne, Ian lại rơi vào trầm tư. Nói cách khác, so sánh vụ án của mười lăm năm trước và ba vụ án lần này, lại phát sinh thêm một điểm tương đồng, đó chính là chi tiết điện giật.



Nếu muốn khống chế nạn nhân còn rất nhiều phương pháp khác, nhưng hung thủ lại cố tình không thay đổi thói quen cũ. Nếu nói hung thủ đơn giản cảm thấy phương pháp điện giật này thật sự hiệu quả, hoặc là gã muốn biến nó thành dấu hiệu phạm tội của mình, vậy điểm trùng hợp này khiến Ian cảm giác không thích hợp cho lắm.



Hắn vẫn luôn cảm thấy, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hung thủ vẫn liên kết mình với chuỗi hung án của mười lăm năm trước. Nhưng mục đích ở đây là gì? Muốn chào hỏi tiền bối đi trước mình mười lăm năm sao? Hay chỉ đơn thuần mê mẩn thủ pháp gây án này? Hay là còn có ý nghĩa nào khác.



Ian quyết định đến chào hỏi ông Gordon lần nữa.



Ian ghé qua nhà Gordon, nhưng ông Gordon lại không ở đó, chỉ có cậu con trai Hunter. Hơn nữa, trong nhà dường như còn có một vị khách khác. Đó là một cậu trai khôi ngô tuấn thú, thoạt nhìn tuổi có phần tương đương Hunter.



Sắc mặt Hunter không quá tốt, xem ra cậu ta và vị khách của mình đang kém vui.



“A, xin chào, thanh tra Connor.” Hunter nghiêng đầu mở cửa, giống như đang tìm kiếm thân ảnh Haley.



“Thanh tra Russell còn đang bận việc khác, không đến được.” Ian nói dối.



“Đừng hiểu lầm.” Hunter nhún nhún vai, mỉm cười, “Nếu anh ta đến đây, tôi sẽ cảm thấy vô cùng áp lực. Gương mặt tươi cười của anh ta có thể chọc đến vết sẹo trong lòng kẻ khác.”



“Cậu ta quả thật như vậy.” Ian hơi gật đầu, “Nếu cha cậu không ở nhà, vậy lần sau tôi lại đến.”



Đúng lúc này, vị khách đang ngồi trên sô pha đứng dậy, đi đến bên cạnh Hunter, dùng nụ cười châm chọc mà lên tiếng: “Hunter nè, bạn trai mới của em sao? Tuy rằng quả thật rất đẹp trai, nhưng mà thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc lạnh lùng, em xác định mình sẽ thích ứng được chứ?”



Chân mày Hunter nhíu chặt. Cậu dùng khủy tay thụi đối phương một cái, cố đè lại cơn tức: “Anh ấy là thanh tra liên bang. Còn nữa, Christopher này, anh đi đi, chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”



Thì ra đây chính là Christopher. Nhớ lần trước, em gái Hunter hình như khá thích cậu trai này. Chỉ tiếc, nhìn phản ứng hiện tại, có vẻ như anh chàng ngược lại có hứng thú với Hunter hơn.



Ian đối với ngôn từ của Christopher cũng không quá để trong lòng, chung quy Haley so với cậu trai này vẫn ghê gớm hơn.



Hắn hỏi thăm Hunter một chút về thời gian ông Gordon sẽ trở về nhà, sau đó lái xe rời đi.



Ai biết đi được không tới năm phút, Ian liền có cảm giác có người đi theo phía sau mình. Hắn quyết đoán dừng xe lại, mà đối phương cũng song song cùng tắt máy.



Cửa kính xe hạ xuống, là khuôn mặt tươi cười của Christopher.



“Hai, thanh tra liên bang.”



“Có chuyện gì?”



“Nghe nói anh đang điều tra lại vụ án mười lăm năm trước hử? Hay là chuỗi án mạng ‘giết người trong thùng xe tải’ xảy ra trên quốc lộ những ngày gần đây?”



Lông mày Ian khẽ run, hắn lạnh lùng hỏi: “Vụ án ‘giết người trong thùng xe tải’ gì chứ?”



“Đừng giả vờ nữa, trên mạng đầy ra đấy nha.” Christopher lắc lắc di động trên tay.



Ian nhanh chóng cúi đầu, lên mạng tra cứu một hồi, rốt cuộc phát hiện không biết là kẻ nào đã mang thông tin về chuỗi vụ án giết người hàng loạt này tung lên mạng. Tuy rằng các chi tiết đều không quá rõ ràng, nhưng vẫn nhắc tới tình tiết hai nạn nhân thân thiết cùng nhau tranh giành cơ hội sống sót, cũng vì vậy nổi lên làn sóng nghi vấn liên hệ nó với vụ án mười lăm năm trước.



Có thể tưởng tượng được lúc này Maddi Ronald ắt hẳn đang đau đầu đến mức muốn đem mớ tóc ít ỏi còn lại trên đầu mình nhổ đi bằng sạch.



Đến cùng là người nào tiết lộ tin tức này ra ngoài? Là nạn nhân sao? Tinh thần của Jerry Dalton vẫn trong tình trạng suy sụp, hẳn là không có khả năng truyền tin tức này cho giới truyền thồng.



Mà Johnson vẫn bị giữ lại Sở cảnh sát. Cha mẹ Carl và Joanna đều không nắm rõ tình tiết bên trong của vụ án. Chẳng lẽ là do cảnh sát New York để lộ ra ngoài?



“Không thể nói qua các anh đã phát hiện được những gì sao?” Christopher hỏi.



“Cậu vì sao có hứng thú với vụ án này thế?”



“Tôi đang theo đuổi Hunter, anh không thấy rồi sao? Nhưng tên kia vẫn chìm đắm trong quá khứ, trong lòng luôn canh cánh về vụ án của mười lăm năm trước. Lúc trước, cậu ấy còn có thể oán trách cha mình, đối với ông ấy lạnh nhạt, không về nhà ăn cơm. Mà anh xem hiện tại đi, cậu ta trở thành con trai ngoan ở mãi trong nhà, cùng cha mình tản bộ, ăn cơm tối… Tôi chỉ muốn hiểu, đến cùng cái gì lại khiến cho Hunter thay đổi như vậy.”



Ian quay đầu đi nơi khác, chân ga bị đạp chưa đến hai giây liền nghe tiếng động cơ xe của Christopher vang lên. Người kia lái xe vọt thẳng lên phía trước, chắn ngang xe của hắn.



còn tiếp…