Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 43 : Thế giới anh và em – 8
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ ba:
Thế giới anh và em
08.
Người kia hừ lạnh, phanh xe, đi ra rồi đem cửa xe đóng lại, sau đó bước tới bên cửa kính xe Ian, gõ mạnh, “Anh thật sự là thanh tra liên bang sao? Nói thật nhé, tôi căn bản không tin Hunter chẳng qua muốn lấy lý do đá tôi khỏi cửa thôi”
Ian không chút tỏ vẻ quan tâm, hạ thấp kính xe xuống, sau đó ngoắc ngoắc tay với đối phương.
Christopher đưa đầu lại gần.
Ian không nhanh không chậm nói: “Tôi rốt cuộc biết nguyên nhân vì sao Hunter không có kiên nhẫn với cậu, cũng như muốn em gái mình tránh xe người như vậy.”
“Hử? Vì sao chứ?”
“Bởi vì cậu thật sự rất đáng ghét.”
“Anh nói gì hả?”
Christopher vươn tay muốn túm lấy cổ áo Ian, nhưng chỉ một khắc sau, tay cậu chàng lại mạc danh kỳ diệu buôn ra. Chờ tới lúc lấy lại phản ứng, đầu của người này đã bị Ian ấn xuống cửa kính thủy tinh.
Christopher ngây ngẩn cả người, chính mình hoàn toàn không phản ứng kịp những thứ vừa xảy ra.
Thanh âm lạnh lẽo của Ian vang lên bên tai cậu ta: “Thứ nhất, cậu đem xe chắn giữa đường cái, đây là hành vi trái luật giao thông. Thứ hai, tôi bảo cậu rất đáng ghét, nếu cậu còn không khiêm tốn thừa nhận, như vậy Hunter chắc chắn không bao giờ chấp nhận cậu. Còn một điều cuối cùng nữa, tôi thật sự là thanh tra liên bang. Theo như ba điều trên, nếu cậu đã rõ, vậy thì gật đầu một cái, tôi sẽ thả cậu đi.”
Christopher thật muốn gật đầu, nhưng chính mình rõ ràng bị Ian đè lên, như thế nào gật đầu bây giờ?
“Tôi… Tôi hiểu rồi… Tôi thật sự hiểu rõ”
Ian buông lỏng tay, đem Christopher đẩy khỏi xe của mình, sau đó đạp ga vòng qua xe của tên kia, nghênh ngang rời đi.
Về tới nhà, thời điểm vừa vặn cửa mở ra, hắn nhìn thấy nhân viên của viện phúc lợi trẻ em Corona đang khoanh tay ngồi trên sô pha nhà mình. Lúc này, Ian mới nhớ tới đối phương từng nói, cách một đoạn thời gian sẽ ghé thăm nhà mình để đánh giá tư cách làm cha của mình có ‘xứng chức’ hay không. Nếu Ian không thể thông qua đánh giá của Corona, hắn rất có khả năng sẽ mất đi quyền nuôi dưỡng Evan.
Cliff hướng Ian nhún vai, mà Evan vẫn ngồi một góc yên lặng chơi xếp cờ với những viên chocolate.
“Cô Corona.” Ian đem chìa khóa thả trên tủ giày, nhìn qua biểu tình của Corona hắn có thể đọc ra đối phương có chút không vui.
“Thanh tra Connor, tôi cảm thấy rất vui vì hôm nay anh về sớm như vậy.”
Corona nện xuống mặt bàn một chồng tư liệu thật dày.
“Gần đây có một vụ án tương đối khó giải quyết, thật xin lỗi vì không quan tâm đầy đủ đến Evan.”
Ian nhìn thoáng qua Cliff, mà hiện tại ông ta giống với chức trách quản gia được huấn luyện của mình, hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc.
“Anh quả thật không quan tâm đầy đủ đến thằng bé. Tôi có thể không ngại việc anh mời về một ông bác không hề có liên quan gì đến trông nom Evan, cũng bỏ qua việc anh không đủ thời gian tìm cho đứa nhỏ một phương thức giáo dục phù hợp. Thế nhưng, tôi còn nghe nói anh từng mang thằng bé ra ngoài tra án? Vụ án của anh không chỉ khó giải quyết mà còn là án giết người Evan đã có chướng ngại giao tiếp Anh còn muốn thằng bé đối với thế giới này phát sinh thêm biết bao nhiêu sợ hãi đây hử?”
Chất vấn của Corona khiến Ian vô cùng áy náy.
“Tôi thật sự xin lỗi. Tôi vô cùng bận rộn, chỉ có thể mang thằng bé theo bên người. Thế nhưng, tôi không hề đem thằng bé bước vào hiện trường vụ án, xin cô hãy tin tưởng tôi…”
“Đây không phải trọng điểm, anh Connor à. Tôi hiểu được tính chất công việc của anh. Giao Evan cho anh nuôi dưỡng là ước nguyện ban đầu của cha thằng bé, cũng là mong mỏi của mẹ nó… Nhưng đây hoàn toàn là sai lầm của tôi, là tôi không biết suy xét toàn cục. Anh Connor, nếu anh còn muốn tiếp tục giữ Evan lại bên cạnh mình, tôi hy vọng anh có thể làm tốt hơn như vậy. Bằng không, tôi chỉ có thể tính đến phương án tìm cho thằng bé một gia đình thích hợp hơn.”
Đúng lúc này, Evan vốn đang chơi với những viên chocolate, bất ngờ hất tung mọi thứ.
Những viên chocolate từ dưới đất văng lên cao, bùm bùm.
Toàn bộ căn phòng chìm trong im lặng, tất cả ánh mặt đều tập trung trên người Evan.
“Bởi vì hiển nhiên cậu đã nói những thứ nó không muốn nghe hoặc làm chuyện nó không thích nhìn.”
Lúc bọn họ vừa ra đến xe, Evan lập tức chạy bước nhỏ, mở ra cánh cửa ở vị trí phó lái, ngồi lên, hơn nữa còn mau lẹ cài xong dây an toàn.
Haley hai tay nhét trong túi quần, “Ian, nhóc cục cưng của anh muốn chia tách chúng ta ra kìa.”
“Nếu cậu thành thực một chút, tôi sẽ vô cùng cảm kích.” Ian cũng mở cửa xe ra.
Bọn họ tới Boston, trên đường đi ngang qua vài ngôi trường đại học nổi danh thế giới. Ian vừa lái xe vừa chỉ cho Evan xem.
Tuy rằng Evan vẫn như bình thường cúi đầu, hai tay khoanh lại, nhưng Ian biết thằng bé đang nghe hắn kể chuyện.
Bọn họ cuối cùng cũng tới căn hộ chung cư cũ của giáo sư Megan.
Hiện tại, nơi này chính là chỗ cất giữ di vật của ông ta.
Bà Megan mở cửa nhà, sau đó mời bọn họ vào trong. Phát hiện Ian đang dắt theo, người đàn bà nhiều năm cũng không có nổi mụn con lập tức mang ra thật nhiều bánh quy cùng kẹo ngọt dụ dỗ cậu nhóc. Evan vẫn im lặng ngồi trước bàn ăn, chơi với đám kẹo chocolate của nó.
“Bà Megan, lần này đến đây, chúng tôi vốn muốn tìm hiểu chút chuyện của giáo sư Megan.” Ian lên tiếng.
“Tôi không biết các cậu muốn tìm hiểu cái gì. Ông ấy là người tốt, một học giả nghiêm túc, còn là một người chồng tận tụy.” Bà Megan đối với chồng mình vẫn nhớ nhung khôn nguôi.
“Xin bà đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là muốn tìm hiểu một số thứ trong nghiên cứu của giáo sư Megan. Bởi vì để ông ấy từng phỏng vấn qua các nạn nhận của một vụ án mạng liên hoàn để làm luận chứng cho nghiên cứu của mình, cho nên chúng tôi muốn biết ông ấy có còn lưu lại những ghi chép lúc phỏng vấn hoặc là vài bản thảo nghiên cứu hay không? Nếu có thể tìm được những thứ này, liền có thể giúp ích cho việc phân tích các vụ án của chúng tôi.” Haley không hề đề cập đến việc bọn họ tình nghi giáo sư Megan là hung thủ của những vụ án xảy ra cách đây mười lăm năm. Ngược lại, y dùng ngữ khí hết sức tôn trọng để giãi bày, đập tan sự phòng bị trong lòng bà Megan.
Bà Megan quả nhiên vô cùng phối hợp, “Những thành quả nghiên cứu lúc còn sống của chồng tôi đã giao lại toàn bộ cho học trò của ông ấy. Như các cậu đã thấy, di sản ông ấy để lại cũng chỉ có căn hộ chung cư này thôi.”
“Học trò của ông ấy có những ai, bà biết rõ chứ?”
Học trò của giáo sư Megan nhất định sẽ giữ lại những băng ghi hình của các cuộc nghiên cứu, cả số liệu cùng bản thảo phỏng vấn.
“Một số người thường hay ghé qua thì tôi đương nhiên biết. Các cậu chờ một chút, để tôi lấy quyển sổ ghi chép thông tin của ông ấy khi còn sóng.|
Haley và Ian cùng nhau nhìn lướt qua một lượt những cái tên có trong danh bạ, trong đó có một cái hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
Ví như giáo sư Mende – giáo sư giảng dạy môn Hành vi học ở đại học Columbia. Mà Hunter lại trùng hợp là sinh viên của trường đó.
Ian móc ra di động, gọi một cuộc điện thoại cho Jessica.
“Jessica, cô có thể giúp tôi điều tra một số tin tức chứ?”
“Ừm hử? Nhưng mà có thu phí nhé.”
“Tôi sẽ mời cô một chầu cà phê.”
“Cà phê thôi không đủ đâu, anh phải có cả tặng hoa và một bữa tối với nến.”
“Được thôi. Vậy nhờ cô giúp tôi điều tra thông tin về vị giáo sư Mende của đại học Columbia. Toàn bộ luận văn phát biểu có điểm nào tương tự hoặc gần giống với nghiên cứu của giáo sư Megan không?”
Vài phút sau, Jessica nhanh chóng đưa ra đáp án: “Đương nhiên là có Giáo sư Mende là học trò của giáo sư Megan. Những luận văn trước đây của giáo sư Megan, giáo sư Mende là đồng tác giả đứng thứ ba hoặc thứ tư mà. Hai bài luận cuối cùng của giáo sư Megan, giáo sư Mende còn được đẩy lên đứng thứ hai đó”
“Cám ơn cô.”
“Đừng quên hoa của tôi và một bữa tối với nến nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Cố gắng thỏa mãn hay cố gắng không quên đấy?”
còn tiếp…