Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 54 : Thịnh yến – 6
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
06.
Nửa câu sau, Haley giống như gằn ra từng tiếng, tựa như muốn dùng những con chữ này đè chết Ian không tha.
Người nào đó làm như không để tâm, đi vào trong cảnh cục New York, thẳng tiến phòng quan sát.
Mắt bên kia của tường chắn thủy tinh, là vợ của nạn nhân Naird và Jessica.
Bà Naird tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng loại bi thương này, không giống vì có kẻ vừa sát hại chồng bà ta, chi bằng nói kẻ ấy phá hủy hôn nhân của người đàn bà này thì đúng hơn.
“Bà Naird, chúng tôi cũng biết hiện tại hỏi chuyện bà không phải lúc quá thích hợp. Nhưng ngài Naird đã chết, hơn nữa còn do kẻ khác sát hại, cho nên…” Jessica cố gắng an ủi bà Naird.
Bà Naird giật giật khóe miệng, “Các vị muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Haley thông qua tai nghe bluetooth nói với Jessica: “Không cần quá khéo léo tỏ ý thông cảm gì đấy. Người đàn bà này chẳng thật sự đau khổ, cô không cần phải làm như đồng cảm. Cô cứ đi thẳng vào vấn đề đi.”
Jessica thu lại dáng vẻ thương hại của mình, dùng giọng điệu máy móc mở đầu: “Bà Naird, chúng tôi muốn biết gần đây ngài Naird có ý định theo đuổi đối tượng nào không?”
“Ông ta theo đuổi rất nhiều người. Nhưng trong đó chưa bao giờ có tôi. Nếu các vị muốn một danh sách, cứ liệt kê hết một loạt các người mẫu quốc tế nổi tiếng là được. Italy, Hà Lan, Pháp, Nga, đủ lại kiểu dáng gì cũng có.” Thanh âm bà Naird tràn ngập ý vị mỉa mai, “Hôn nhân của tôi và ông ta đã sớm chỉ còn là danh nghĩa. Điều tốt duy nhất ông ta chính là cho tôi một núi tiền tiêu không hết mà thôi.”
“Vậy còn con búp bê này thì sao? Đây là thứ ngài Naird đặt làm đi? Hay bà có biết trong số những đối tượng theo đuổi của đối phương, có ai hứng thú với mấy loại búp bê gì đó không?”
Bà Naird chỉ liếc mắt qua ảnh chụp một cái, sau đó khóe môi liền hơi nhếch lên.
“Kỳ thực ông ta khá thích búp bê, cũng không ít lần bỏ tiền ra đặt làm những loại mới mẻ. Nhưng tôi lại không thích những thứ này, búp bê gì đó nếu bày đầy trong nhà sẽ mang đến cảm giác âm trầm khủng bố. Mấy tháng trước, ông ta còn oán thán với tôi, bản thân vừa nhìn trúng một con búp bê mới nhưng lại bị người ta mua mất. Nhưng vài tuần trước thì con búp bê này được gửi đến nhà chúng tôi… Ông ta vừa mở giấy gói ra thì tỏ vẻ rất sửng sốt…”
Bên trong phòng quan sát, Ian hơi nhíu mày: “Jessica này, cô hỏi bà Naird xem, hoa hướng dương và tinh dầu mã tiên thảo rốt cuộc có phải do Naird mua hay không?”
Sau khi nghe xong hướng dẫn, Jessica lập tức hướng bà Naird hỏi về vấn đề này.
“…Tôi cảm thấy hẳn là do tình nhân của hắn tặng. Chẳng lẽ hắn tự mua hoa cho mình sao?”
“Điều này căn bản thật sự khó hiểu…” Ian cúi đầu.
Vụ án đầu tiền bọn họ nhân, nạn nhân là Smith, trong nhà gã rải đầy hoa hồng, nến sáp thơm, tinh dầu lavender, bữa tối cùng rượu vang, thêm nữa là hộp chocolate đắt tiền ở đầu giường. Mà trong vụ án của Naird chính là một con búp bê được đặt làm, tinh dầu mã tiên thảo, hoa hướng dương…
Ban đầu, bọn họ cho rằng những thứ này đều do các nạn nhân vì lấy lòng tình nhân của mình mà chuẩn bị, nhưng sau đó phát hiện sự việc dường như không phải như vậy.
“Haley này.” Ian đợi mãi Haley nói gì đó, hoặc giống như trước đây, bí hiểm gợi ý cho hắn thứ gì đó.
Thế nhưng, đối phương lại vẫn im lặng.
Ian nghiêng đầu, lúc này hắn mới phát hiện Haley vẫn bất động như tư thế chính mình trông thấy cách đây vài phút trước. Hai tay y đút trong túi quần, đầu hơi cúi, ánh mắt nhìn thẳng về phía bà Naird. Chỉ là, giờ phút này, ánh mắt Haley đã chỉ còn trống rống, không thấy được sức mạnh quen thuộc.
“Haley?” Ian một lần nữa gọi tên đối phương.
Haley vẫn bất động như trước.
Ian đè lại hai thái dương, bất đắc dĩ nói: “Lần sau, lúc ảo tưởng bước vào một thế giới khác, có thể phiền cậu nhắc trước tôi một tiếng không?”
Ian bước tới, đem cửa phòng quan sát khóa lại, miễn cho lúc hắn bất đắc dĩ đem tên này đánh tỉnh lại bị những cảnh sát thấy được.
Jessica kết thúc công việc thẩm vấn bà Naird, nhưng Haley vẫn như cũ còn chưa ‘hồi thần’.
Ian dứt khoát ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Qua thêm vài phút nữa, hô hấp Haley trở nên nặng nề hơn.
Ian bật dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt y.
Vẻ mặt Haley bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, cả gương mặt y đỏ ửng, giống như chính mình bị giam cầm trong thứ gì đó không thể thoát ra.
“Haley?”
Trong nháy mắt Ian chạm đến thân thể đối phương, y lại dùng hết sức ôm chặt bụng mình, toàn thân cứng ngắc ngã sang một bên.
Ian phải thật vất vả mới đỡ được y dựa trở lại trên ghế.
Cổ họng Haley phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, hay tay cố hết sức bấu chặt vào thân thể chính mình, cả người gập về phía trước, đầu vùi trong lòng Ian
Người này thật sự đang rất đau đớn.
Đúng lúc này, di động Ian vang lên, là điện thoại của bác sĩ Byrne.
“Hiện tại tôi đang giúp anh massage bằng tinh dầu mã tiên thảo, anh đang vô cùng thỏa mãn.”
Thanh âm Haley cố tình kéo dài ra, cảm giác hết sức ma mị. Bàn tay y di chuyển dọc theo cổ áo đối phương, lần mò đến trước ***g ngực hắn, ngang nhiên tháo mở nút áo tây trang.
Ian không để tâm, chỉ thản nhiên nhìn người đối diện. Hắn biết, chỉ cần bản thân lộ ra vẻ không vui, hoặc nghiêm giọng nhắc nhở đối phương rằng bọn họ đang mô phỏng hiện trường vụ án, người kia nhất định sẽ lại càng thêm đắc ý đùa giỡn mình. Mà, hiện tại, tầm mắt Haley thủy chung không rời khỏi hắn, y từ từ hạ thấp trọng tâm, càng ngày càng tới gần.
Khoang mũi Ian một lần nữa trần ngập hương vị của Haley, tựa như cơn gió nhẹ nhàng, thoang thoảng mà khoáng đãng giữa thảo nguyên rộng lớn, đập thẳng vào mặt, mang theo cảm giác thần bí sâu xa.
Mãi đến khi, môi hắn bị bắt lấy.
Ian có thể thấy hai mắt Haley chầm chậm nhắm lại. Y hôn hắn thật nhẹ nhàng, còn dùng cả đầu lưỡi để trêu chọc. Biên độ nụ hôn ngày một mở rộng, mang theo tình ý nồng nàn. Ian có thể cảm giác rõ ràng cỗ lực Haley dùng trên người mình.
Hắn không thể đẩy người này ra.
Bất ngờ, Haley bắt lấy cổ tay Ian, kéo ra, đè xuống hai bên tai hắn.
Ian biết, hắn đã hoàn toàn bị nhốt lại. Trái tim bất giác hoảng loạn, toàn bộ máu trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuống phía dưới, chuẩn bị bùng nổ.
Cảm giác thật sự khủng bố, trong khi Haley chỉ mới ngồi lên người hắn mà hôn môi thôi, những thứ khác căn bản đều chưa làm.
Ian dùng sức quay đầu đi, tránh khỏi Haley.
“Cậu muốn báo cho tôi biết, hung thủ có hôn Naird sao?”
Tay Haley vẫn như trước chống song song hai bên tai Ian. Y im lặng nhìn sườn mặt Ian, từng lọn tóc rối loạn của hắn, cùng cần cổ hiển hiện trước cổ áo phanh rộng.
Giống như bị thứ gì đó thúc giục, Haley lại bất ngờ hôn lên sườn mặt đối phương, từng cái hôn nhỏ vụn, mà điên cuồng, không tiết chết, mạnh bảo rải dọc theo cằm đi xuống cần cổ, cắn nuốt không buông tha.
Thời điểm Ian ý thức sắp xảy ra chuyện chẳng lành, hắn dùng hết sức bình sinh thúc vào đối phương.
“Cậu làm gì vậy hả Khốn nạn Không phải chúng ta đang làm việc sao”
“Nơi này là trên giường, anh cảm thấy tôi muốn làm gì? Ngài Naird?”
Haley bày ra nụ cười ma quỷ. Một tay y vươn ra, động tác giống như lấy từ trên đầu xuống thứ gì đó, từ trên cao, hung hăng đâm xuống dưới.
Hai mắt Ian mở to. Haley từng chút từng chút một mô phỏng lại khung cảnh Naird bị giết.
Đáy mắt y tràn ngập hận ý, điên cuồng, mãi sau ba mươi nhát đâm mới chấm dứt.
“Cảm giác thế nào? Ngài Naird?”
Hai tay Haley chống trên ngực Ian, cười hỏi.
Im lặng một hồi lâu, người nào đó mới lấy lại được phản ứng.
“Cậu nói là, hung khí được hung thủ giấu trên đầu?”
“Đúng thế. Hẳn là trâm cài tóc hay thứ gì đó tương tự. Trong khu China Town, những thứ trang sức dạng này rất phổ biến, hình dạng của chúng cũng phù hợp với mô tả về hung khí của bác sĩ Byrne.”
“Cho nên… Hung thủ là người có tóc dài?”
Ian đã quên mất chống cự.
Haley lại một lần nữa hạ thấp thắt lưng, mỉm cười với hắn, “Tôi có thể làm anh không?”
“Cút” Ian nhíu mày.
Haley ngoan ngoãn né mình sang một bên, nằm nghiêng người nhìn Ian đứng dậy, “Này, hiện tại đã là 3 giờ sáng, đừng nói với tôi anh định về nhà nhé?”
“Nếu như nhận định của chúng ta giống nhau, như vậy hoa hướng dương, tinh dầu mã tiên thảo đều là những thứ do hung thủ chuẩn bị. Vậy chẳng lẽ không nên tiếp tục điều tra xem gã làm cách nào mang những thứ này vào phòng sao?”
“Ian à, mấy thứ này giao lại cho ‘bé ngốc’ đi làm là được rồi. Anh phải cho bản thân nghỉ ngơi một chút chứ. Ngủ một giấc đàng hoàng nào, ngày mai bé ngốc sẽ nói cho anh biết, rốt cuộc có người mang trâm cài tóc đi lên tầng này hay không. Mà hung thủ có cách nào đó mang những thứ này vào phòng, bất quá cũng chỉ quanh quẩn trong vài người thôi.”
Ian dừng lại bên cạnh giường, “Vậy về bên Smith thì thế nào? Nếu hai vụ án này do cùng một hung thủ, vậy gã như thế nào đem hoa hồng vào phòng của Smith? Hơn nữa còn từ chuẩn bị một bàn ăn tối? Đốt nến sáp thơm để tăng thêm bầu không khí lãng mạn? Còn có, con búp bê trên bàn của Naird, hóa đơn thanh toán rõ ràng được trả bằng thẻ của Naird. Chẳng lẽ tự Naird quẹt thẻ mua cho chính mình?”
“Về mấy câu hỏi đầu, anh cần phải liên lạc với cô trợ lý Emma, hoặc người giúp việc của gã, hỏi xem bọn họ có đem chìa khóa nhà đưa cho bất kỳ người nào khác không? Còn nửa sau vấn đề, đây chẳng phải nằm trong kế hoạch của hung thủ sao, khiến chúng ta nhầm lẫn đây đều là những thứ Naird dùng để lấy lòng gã, mà không phải người này dùng để dụ dỗ Naird.”
Ian vẫn như trước cảm giác khúc mắc chưa được giải.
“Nhưng hung thủ vì lý gì thiết kế hiện trường phức tạp như thế? Gã biết rõ nạn nhân có hứng thú với mình, bản thân có thể trực tiếp ra vào phòng họ để giết người”
“Ian à, đây không phải phạm tội do xúc đông, mà là một vụ án mưu sát. Mỗi một vụ án mưu sát đều có động cơ rõ ràng. Hoa tươi, rượu ngon, tinh dầu thơm, có lẽ đây chính là xuất phát điểm động cơ của hung thủ. Ian này, thử nhắm mắt lại rồi tưởng tượng xem, còn nhớ dạo trước, lúc nhận được hoa hồng trắng tôi tặng, anh có cảm giác gì chứ?”
“Phiền”
còn tiếp…