Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 56 : Thịnh yến – 8

Ngày đăng: 07:26 19/04/20


[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]



Vụ án thứ tư:



Thịnh yến



08.



“Tôi tham gia một buổi trình diễn thời trang ở Florence, gặp được cậu ấy.”



“Cậu ấy không phải lại yêu cầu cậu trở thành người mẫu của mình đi?” Ian hơi nhếch cao khóe môi.



“Đúng thế. Ngay từ đầu tôi không nghĩ sẽ nhận lời, thế nhưng vẻ mặt cậu ấy đã đánh động tôi. Không hề mang bất cứ tà niệm nào, đơn thuần bày ra tất cả biểu tình lên gương mặt, người như vậy thật lâu lắm rồi tôi chưa gặp qua. Cho nên, tôi cuối cùng nhận lời cậu ấy.”



“Phong cách sắc màu của cậu ấy rất táo bạo, tươi sáng nhưng không dung tục.”



“Tôi ở tại xưởng vẽ của cậu ấy xem được rất nhiều bức tranh với đủ lại sắc thái phong phú, nhưng bức gây được xúc động nhất chính là chân dung của anh, hơn nữa chỉ có hai màu đen trắng.”



“…Cậu ấy vẽ chân dung của tôi sao?”



“Việc gì phải giật mình. Cậu ấy rời đi New York để được đào tạo chuyên sâu, chẳng lẽ không vì muốn chứng tỏ bản thân với anh sao? Chứng minh bản thân không yếu ớt, có thể như người bình thường đứng cùng một bậc với anh. Cậu ấy hy vọng nhận được tán thưởng, ủng hộ của anh, hơn nữa mong muốn anh vì mình mà cảm thấy hãnh diện.”



“Tôi luôn hãnh diện vì cậu ấy.”



Khóe môi Ian cong cong, Xavier ở đối diện giương mắt nhìn hắn.



“Anh không tham gia giới thời trang thật sự rất đáng tiếc.”



“…Cậu không phải người đầu tiên nói câu này.”



“Còn ai từng đề cập đến sao?” Xavier hỏi.



“Không có gì.” Ian không định lộ ra với Xavier việc mình đang điều tra Fitz Gubole. Những người bên cạnh Gubole, hắn phải cố hết sức chú ý.



“Cuối tuần này, tôi có khả năng phải tham gia một buổi trình diễn thời trang lớn tên ‘Thịnh yến’.”



“Thịnh yến gì chứ?”



“Anh từng nghe nói đến Fitz Gubole chưa?”



“Kẻ đứng đầu giới thời trang.”



“Ừm thì, sắp tới là buổi tiệc định kỳ hằng năm trên chiếc du thuyền của lão, rất nhiều kẻ có tiền sẽ tham gia. Mà những kẻ trong giới thời trang chúng tôi, sẽ trở thành những món ngon để lão thiết đãi đám người hợp tác của mình. Đây chính là ‘Thịnh yến’.”



Khóe môi Xavier lộ ra nét cười mỉa mai.



Đáy lòng Ian dâng trào một cảm giác phức tạp, vô cùng không thoải mái.



“Cậu có thể không đi.”



“Mấy ngày trước, bữa tiệc ở khách sạn Ever của lão tôi đã vắng mặt, nếu lần này còn không đi, tôi sẽ…” Xavier làm động tác bị cắt cổ.



Ngay lập tức, người nọ cười rộ lên, “Này, ành biết không? Trong bữa tiệc đó, đồng minh hợp tác quan trọng nhất của lão là Naird đã bị giết”



Ian không nói gì. Xavier vẫn chưa biết hắn đang điều tra vụ này. Căn cứ theo quy định của Cục, hắn không thể tiết lộ thông tin vụ án mình đang tham gia với người ngoài.



“Thái độ của cậu khiến tôi cảm thấy cậu khá khinh thường Fitz Gubole và những kẻ xung quanh lão.”



“Đúng thế.”



“Tôi cho rằng, kẻ đứng đầu giới thời trang, nên là đối tượng khiến người ta sùng bái tung hô chứ.”



“Chỉ có đám người mới ngu ngốc mới bước chân vào giới muốn có chỗ dựa nghĩ như vậy thôi. Lão chẳng qua được tiền tài đắp *** nên khiến người ta mờ mắt. Hơn nữa, chỉ cần bị lão cắn một cái, trừ khi anh đợi bị lão hút khô máu, bằng không tên đó nhất định sẽ chẳng chịu nhả ra.” Xavier cúi đầu, im lặng hồi lâu, rồi vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi thu lại câu vừa mới nói kia a.”



“Câu nào?”



“Câu ‘anh không tham gia giới thời trang thật sự rất đáng tiếc’. Nơi này không thích hợp với anh. Cứ nên giống như bây giờ thì tốt hơn.”



Xavier cúi đầu, khóe môi là nụ cười nhẹ, có chút bất đắc dĩ.



Mi mắt đối phương hơi rũ xuống, khiến Ian chợt nhớ liên tưởng với cơn mưa từ trời cao đổ xuống.



Đây là một loại mỹ cảm độc đáo.



Một chút tịch liêu, một chút cô độc, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng vào đúng thời điểm lại kiên cường ngoài dự đoán của kẻ khác.



Cơm tối kết thúc, Xavier đứng lên, trở lại căn hộ của mình.



“Cậu không sợ sao?”



Ian hỏi xong mới cảm giác không thích hợp. Nếu Xavier trả lời sợ thì thế nào? Hắn không thể để chính mình đêm nào cũng ngủ trên sô pha được.



“Nếu xảy ra chuyện, anh có thể nghe thấy, đúng không?” Xavier đứng ngay cửa, khóe miệng giật giật, “Hơn nữa, cho dù là bạn bè thân thiết cũng phải tôn trọng không gian riêng tư của nhau chứ.”



“Cám ơn.”



Suốt tối đó, căn hộ của Xavier không hề phát ra tiếng động khả nghi nào.



Sáng sớm hôm sau, thời điểm Ian rời nha, Xavier cũng cùng lúc ra khỏi chung cư.



“Tôi ngủ rất ngon, cám ơn.”



Thời điểm bọn họ đứng dưới khu chung cư, Xavier đã nói như vậy.


“Đúng thế, tôi rất thích. Chứ chẳng lẽ là rượu đỏ sao?” Ian tiện tay khui một long, ngồi xuống sô pha, “Nói đi, Fitz Gubole hẳn đã tìm cậu rồi, đúng không?”



“Chính xác.” Haley hai tay đút túi, ngồi xuống bên cạnh Ian, “Lão thật sự đem tôi trở thành người đại diện của công ty chứng khoán nào đó trên phố Wall.”



“Sau đó thì sao?”



“Rồi lão bày ra biểu tình sửng sốt, sau đó giao cho tôi một trăm vạn dollar để đầu tư. Tôi đã dùng khoản tiền này mua một số cổ phiếu cấp thấp của tập đoàn Russell, gần đây tỷ giá đang lên, nếu không xảy ra bất trắc, một tuần sau có thể kiếm về cho lão một trăm năm mươi vạn dollar.” Haley ngửa đầu ra sau, nhàm chán nhìn trần nhà.



“Như vậy, tôi có nên mua một chút cổ phiếu của cậu không?”



Haley dựa sát vào bên người Ian, nở nụ cười, đôi mắt y tựa như mèo đang mừng chủ.



“Toàn bộ của tôi đều là của anh. Bất quá lão Gubole này cũng thật là. Lão cho rằng một trăm vạn rất nhiều, có thể khiến tôi cảm kích mình. Kỳ thực, so với địa vị của lão trong giới, một trăm vạn đã là gì. Nếu là tôi, chỉ cần có thể khiến cho Ian anh vui vẻ, ngay cả phá hủy phố Wall cũng chẳng là gì.”



“Tôi không cần cậu làm những chuyện như thế.” Ian cúi đầu, nhìn Haley.



Thời điểm ngước mặt lên, y lại lộ ra biểu tình thơ ngây, “Hử, chuyện gì nha?”



Ian không trả lời.



Trong khi đó, Haley lại chậm rãi ghé vào bên môi hắn, thời điểm khí tức y xẹt qua môi hắn, Ian lập tức đem lon bia ấn vào miệng đối phương.



Haley uống mạnh một ngụm rồi nhíu mày, “Thật không biết thứ này uống có ngon”



“Sherman đưa cho tôi một tấm vé lên chiếc du thuyền Hừng đông từ Manhattan đến Los Angeles.”



“…Tôi rất nhanh cũng sẽ lấy được vé đó. Yên tâm đi, chú Ian à. Tôi sẽ không để con sói bự đó ăn mất anh đâu.”



Ian hoàn toàn không có bình luận gì.



“Còn nữa… Tôi biết mớ bia kia không phải anh mua.” Haley cười nói.



“Lý do?”



“Vì nếu người mua là anh, sẽ chỉ có hai lon, đựng trong túi nilon mang về.”



“Cảm ơn vì cậu rất hiểu ý tôi.”



Ian biết câu tiếp theo Haley liền muốn vạch trần bia là do Xavier mua. Để tránh những phiền toái không cần thiết, hắn liền đứng lên, bỏ vào trong phòng ngủ, đồng thời không quên khóa cửa lại.



“Vậy chúng ta gặp lại trên du thuyền nhé, ngài Russell. Lúc về đừng quên đóng cửa.”



Haley cười cười, ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm tá bia hồi lâu.



Rạng sáng hai giờ, Ian mới nghe được thanh âm mở cửa của căn hộ kế bên. Hẳn Xavier đã trở lại.



Ngày hôm sau, Ian vẫn theo thường lệ đến làm ở tiệm cà phê. Sau giờ tan tầm, hắn phát hiện Xavier đang dựa vào trước cửa nhà mình, chơi di động.



“Sao cậu ở đây?” Ian nhíu mày hỏi.



“Tôi làm mất chìa khóa rồi. Có lẽ để quên trong hậu trường của buổi diễn thời trang.”



Xavier vươn tay ra, ý bảo Ian kéo mình đứng lên.



Hắn đành cầm lấy tay đối phương, thời điểm người kia bấu chặt vào mình, Ian có thể cảm giác được sức mạnh của cậu ta.



“Cùng ăn bữa tối đi.” Xavier đề nghị.



Ian cũng không phản đối.



Thời điểm lấy chìa khóa, Xavier thoát nhìn thấy thứ gì đó trong túi áo Ian, lập tức đè lại tay hắn, rút tấm thiếp mời kia ra.



“Sao anh lại có thứ này? Đây là thiệp mời của chiếc du thuyền Hừng đông cực kỳ xa hoa, lại còn là khách VIP nữa.” Xavier cau mày hỏi.



“Một người bạn cho tôi.” Ian thầm trách chính mình không cẩn thận để Xavier thấy thứ kia.



“Bạn bè loại gì?” Xavier tựa hồ rất cố chấp muốn biết rõ đầu đuôi.



Ian đang tính toán có nên đổ lên đầu Haley không, ai ngờ ánh mắt Xavier càng lúc càng trầm trọng.



“Cuối tuần này, tôi cũng sẽ tham gia nó. Rốt cuộc ai tặng thiếp mời cho anh, tôi cũng dễ tìm thôi.”



“Joseph Sherman.”



Nếu đã như thế, Ian có tiếp tục nói dối cũng vô ích.



Bàn tay Xavier siết chặt, Ian chú ý thấy đối phương dường như dôn vào đó rất nhiều lực đến nổi những khớp xương đều hóa ra trắng bệch. Vì sao khi nhắc tới Sherman người kia lại có phản ứng mạnh đến vậy?



“Anh như thế nào quen biết Joseph Sherman?”



“Xavier, cậu hẳn biết công việc của tôi là gì. Ngoại trừ việc đó, tất cả những thứ khác đều phải giữ bí mật, hy vọng cho dù cậu thấy tôi trên du thuyền, hay xem như chúng ta không quen biết.”



“Anh đang điều tra Joseph Sherman?” Thanh âm Xavier càng thêm lạnh lẽo.



Ian im lặng không đáp. Hắn đang tính toán nếu thái độ Xavier trở nên thái quá, bản thân nên nghĩ đến chuyện rời khỏi cuộc điều tra.



Xavier bất ngờ đứng lên, sắc mặt nhăn nhó đi tới đi lui trong phòng khách.



Dáng người đối phương vốn là loại hình cao gầy, kèm thêm phong thái tao nhã, quả thực rất đẹp mắt. Chỉ là, Ian không có tâm tình thưởng thức.



Qua thật lâu sau đó, Xavier cuối cùng cũng lên tiếng.



còn tiếp…