Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)
Chương 57 : Thịnh yến – 9
Ngày đăng: 07:26 19/04/20
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
09.
“Ian à, tôi mặc kệ anh định điều tra Joseph Sherman thế nào, tôi chỉ muốn nói cho anh biết… Gã không phải nhân vật tầm thường. Đến thời điểm gã muốn hủy hoại anh, chuyện đó dễ như trở bàn tay. Đừng làm những chuyện ngu ngốc, hoặc không biết lượng sức mình. Một khi gã bắt đầu hoài nghi anh, dù chỉ là một chút, anh phải có trăm phương ngàn kế họa may mới trốn thoát được. Bằng không…”
Xavier dừng lại, không tiếp tục nói nữa.
“Cám ơn cậu, Xavier.”
“Đừng cám ơn tôi. Nếu anh xảy ra chuyện, Lance sẽ rất đau lòng.”
Xavier đi về phía cửa.
“Cậu không muốn ở lại ăn cơm tối sao?”
“Tôi chẳng còn tâm tình ăn tối nữa.”
“Xavier này, rốt cuộc Joseph Sherman có vấn đề gì?”
“…Đừng dễ dàng theo gã đến những chỗ không người. Đừng ăn hoặc uống bất cứ thứ gì đối phương đưa cho anh. Cũng đừng vì những thứ danh lợi gã phơi bày cho anh thấy mà dao động. Anh có một tầm mắt kiên định mà. Chỉ cần anh ở trước mặt Joseph Sherman chứng tỏ mình chẳng thể lay chuyển, gã sẽ không cố thương tổn anh.”
Nói xong, Xavier khép cửa lại.
Ba ngày sau, Haley ngồi trong văn phòng, cúi đầu nghịch di động, gửi cho Ian đủ loại tin nhắn quấy rối tỏ vẻ bản thân đang vô cùng nhàm chán. Đúng lúc đó, có người báo cho Haley, y có một vị khách ghé thăm là ngài Gubole.
Khóe môi Haley hơi nhếch lên, bỏ điện thoại qua một góc bàn.
Xe lăn Gubole vừa tới cửa văn phòng, lão liền ra hiệu bảo trợ lý của mình không cần đẩy nữa.
“Haley à, cậu thật khiến tôi ngỡ ngàng đấy. Chỉ mới vài ngày thôi, cậu đã khiến cho tôi thu về gần năm mươi vạn dollar.”
“Muốn kiếm ra tiền trong thị trường chứng khoán không thể quá tham lam, thấy ổn liền thu lại chính là mấu chốt.”
Hai tay Haley nắm chặt cạnh bàn, thoạt nhìn y vô cùng chuyên nghiệp cùng tự tin.
Fitz Gubole mỉm cười, “Tôi vốn nghĩ cậu chỉ là một con mèo lười, chẳng tưởng tượng nổi hóa ra lại là sư tử hùng mạnh a.”
“Mỗi người đều có thế mạnh của bản thân.”
“Được rồi, tôi rất muốn đem càng nhiều tài sản của mình cho cậu xử lý, cũng chân thành mời cậu tham gia bữa tiệc trên du thuyền Hừng đông lần này.”
Fitz Gubole nhẹ nhàng đặt thiếp mời lên bàn Haley.
Đối phương không vội vã cầm lên xem, chỉ nhún vai, nở nụ cười với Gubole, “Rượu vang trên du thuyền như thế nào?”
“Cam đoan là rượu ngon cậu chưa từng nếm qua.” Biểu tình Gubole vô cùng tự tin.
“Được rồi, tôi chấp nhận lời mời của ông.”
Ngay sau khi Fitz Gubole rời đi, Haley liền gửi qua cho Ian một tin nhắn: Cuối tuần gặp trên du thuyền.
Nhưng tối thứ năm đó, trong khi Ian chuẩn bị rời tiệm cà phê, Haley đã chờ sẵn trong nhà hắn.
“Cậu vào bằng cách nào vậy?” Ian chau mày.
“Nơi anh giấu chìa khóa dự phòng không phải chỉ có mỗi Xavier biết được. Anh không cảm thấy trước khi lên du thuyền chúng ta cần họp trước kế hoạch này nọ sao?”
“Tôi vốn nghĩ cậu không thích theo kế hoạch có sẵn. Hơn nữa, cho dù có kế hoạch, cậu cũng sẽ chẳng đời nào làm theo.”
“Bởi vì kế hoạch phải luôn biến hóa không ngừng. Nhưng Ian này, anh là loại người luôn chuẩn bị trước kế hoạch, đúng không nào?”
Ngay lúc đó, chuông cửa vang lên.
Là trợ lý của Sherman đưa đến cho Ian một bộ tây trang dùng tham gia tiệc tối.
“Oa, trời ạ, Ian này, anh hẳn biết đàn ông tặng quần áo cho phụ nữ ám chỉ điều gì đi?” Haley dựa người vào sô pha, chống đầu lia mắt, lộ ra biểu tình trào phúng.
“Cậu quên sao, tôi là đàn ông.”
Ian mặt không chút biểu cảm, đem bọc bên ngoài tháo ra, lộ ra bộ tây trang đặt may riêng vô cùng sang trọng, hơn hẳn bình thường.
“Thế nhưng Sherman muốn thịt anh đấy.” Haley đứng lên, giằng lấy tây trang trong tay Ian, “Này hình như là thiết kế của Shia nha.”
“Bạn tốt Shia của cậu ấy hả? Người kia cũng tham gia tiệc trên du thuyền sao?”
“Này là đương nhiên. Bất quá, anh cứ yên tâm, cậu ấy sẽ không làm lộ chúng ta đâu.”
Haley ném bộ tây trang kia sang một bên, từ đằng sau ôm lấy Ian, đem cằm đặt lên vai hắn, “Chú Ian thân ái của tôi, anh rất ngon miệng đấy. Cẩn thận đừng để Joseph Sherman ăn luôn mình nhé.”
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Cuối tuần rất nhanh liền đến. Điều Ian không hề nghĩ đến chính là, chủ biên Sherman lại tự mình lái xe đến dưới khu chung cư đón hắn.
Xavier xoay người bước ra, Ian liền đi theo phía sau đối phương.
Thời điểm người nọ bước ra dưới ánh đèn sân khấu, tự tin, cao ngất hướng về phía trước, Ian chú ý thấy ánh mắt của những kẻ dưới đài đều lập tức trở nên điên cuồng không rời.
Đứng trên sàn chữ T, Ian nhìn thấy Haley. Người nọ đang chống cằm thưởng thức Xavier, trong khi ánh mắt Gubole vẫn thường quét qua y. Đó là cái nhìn cưng chiều cùng che chở của một trưởng giả đối với người trẻ tuổi hơn mình. Nhưng, Ian cảm giác Haley không cần điều này.
Ian bước ra ngoài, dựa theo tiếng nhạc mà tiến lên, ngay phía sau Xavier. Hắn cố ý để chính mình hoàn toàn bị Xavier che lấp, mắt nhìn thẳng không hề chớp.
Đám nhân vật nổi tiếng hai bên sàn chữ T, đang đuổi mắt theo Xavier lại theo bản năng nhìn tới Ian. Giống như một dải băng màu xanh quét qua tầm mắt, Ian đối với ánh nhìn của họ không tỏ ra chút quyến luyến nào.
Thời điểm thay thế Xavier đứng ngay giữa sàn chữ T, hắn rốt cuộc ở ngay đối diện Haley.
Thời gian trôi qua vỏn vẹn trong một cái chớp mắt, thế nhưng hắn có thể thấy được mê muội trong mắt Haley. Ian có một loại ảo giác rằng đối phương sẽ từ nơi đó lao lên giữa sàn chữ T, hung hăng đem hắn đè xuống đất, muốn làm gì thì làm.
Thời điểm Ian đã xoay lưng đi, loại cảm giác áp bách mạnh mẽ này vẫn như cũ không giảm đi.
Những tầm mắt xung quanh không ngừng đeo bám nhưng đều bị Ian xem nhẹ, chỉ có người duy nhất khiến hắn thấp thỏm, chính là Haley.
Hắn cảm thấy như chính mình đang đứng ngay cuối vách núi, trong khi Haley thì rơi xuống đó.
“Bạn cậu thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của ta đấy. Thoạt nhìn lạnh lùng nhưng lại dễ dàng châm lửa lòng kẻ khác.” Fitz Gubole dựa sát vào bên cạnh Haley, cố ý kề ngay gò má y mà thì thầm.
Haley không có ý tránh đi, chỉ gật đầu cười.
“Hắn vốn không biết chính mình có mị lực, cũng chẳng rõ bản thân có thể dễ dàng khiến kẻ khác như thiêu thân lao vào lửa.”
“Nghe như thế, cậu có vẻ ôm một loại tình cảm không tầm thường với người bạn này đi.” Fitz Gubole dùng ánh mắt tò mò đánh giá Haley.
Y khẽ cười, ghé vào bên tai đối phương nói nhỏ: “Tôi ghen tị với hắn. Người nọ rất đáng tin, cũng có thể trông cậy, thế nhưng lại chẳng dễ dàng đặt niềm tin nơi người khác. Hắn không ngại giúp những người yếu thế, nhưng muốn chân chính bước vào lòng người này lại là chuyện khó như lên trời. Nhưng chính trở ngại này, càng nhiều người muốn lý giải, tiến gần với hắn hơn.”
Gubole mỉm cười, dùng ngữ khí yêu thương nói với Haley: “Thân ái à, cậu phải tin tưởng bản thân cũng là báu vật không tầm thường chút nào, muốn có được tin tưởng của cậu cũng phải hao tổn rất nhiều tâm tư đấy.”
Haley im lặng không đáp lại.
“Đừng im lặng thế chứ, như thế khiến ta không nhìn rõ được suy nghĩ của cậu.” Gubole nhẹ giọng nói.
“Kỳ thật chuyến du thuyền này cũng không phải không đáng giá.” Haley cô đơn bẻ bẻ những ngón tay của mình, “Rượu ngon, thức ăn ngon, còn có một buổi trình diễn thời trang…”
Gubole nhìn chằm chằm sườn mặt Haley, thật lâu sau mới mở miệng: “Không, nơi này đương nhiên còn có những hoạt động hay ho hơn nữa, chỉ là ta không chắc cậu có thật sự thấy hứng thú không thôi.”
“Cái gì nha?” Haley ỉu xìu móc di động ra, đang định tìm game chơi, thì bị bàn tay của Gubole che mất màn hình.
“Nếu cậu thật sự thích, ta có thể mang cậu đi kiến thức qua một buổi Thịnh yến chưa từng thấy.”
Haley mỉm cười, “Tôi vốn cho rằng đây chính là Thịnh yến a.”
“Thịnh yến này chỉ mới là món khai vị mà thôi. Cậu xem những con người trẻ tuổi tràn đầy chờ mong trên sàn diễn kia, bọn họ…đều là thức ăn, chờ người chiếm lấy. Bọn họ chỉ có quyền được lựa chọn, lại không có quyền từ chối.”
“…Như vậy, tôi tính là gì?” Haley chống cằm, đuôi mày nhướn lên, lười biếng hỏi.
Gubole lập tức ngây ngẩn cả người, cậu trai trẻ trước mặt lão nhất định không đến từ thế giới này.
“Cậu sẽ là người thưởng thức bọn họ.”
“Thưởng thức cái gì của họ?”
“Hy vọng của hộ, cầu xin của họ, nỗi tuyệt vọng của họ.”
“…Nghe qua thì có vẻ rất nguy hiểm đi.”
“Càng nguy hiểm thì mới càng hay ho, không phải sao?”
Thời điểm Ian quay trở vào trong hậu trường, hắn thấy Xavier đang cùng Shia bàn bạc gì đó.
Lông mày Xavier nhíu chặt, trong khi Shia đang cố gắng trấn an cậu ta.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Ian đi đến bên cạnh Xavier hỏi thăm.
Shia không nói nữa, chỉ hướng Ian bày ra nụ cười xin lỗi, rồi xoay người rời đi.
Xavier bất ngờ chụp lấy bả vai Ian, kéo hắn vào trong toilet, đồng thời đem cửa khóa lại.
còn tiếp…
Spoiler:
“Ai phái các người đến?”
“Các người muốn làm gì?”
Ian liên tục đặt câu hỏi nhưng vẫn không nhận lại đáp án. Những người này giống như tượng đá, hờ hững đứng nhìn hắn.
Giống như bị sương mù bao phủ, hắn cảm giác được cơ thể mình bị người nâng lên, đặt vào thứ gì đó, sau cùng bị đẩy đến một phòng khác.
Hãy chờ đến ngày 04/11 để biết chuyện gì xảy ra nhé❤