Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
Chương 12 : Xảo Hạnh cất giấu dược
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Bên này Xảo Hạnh như
đánh mất hồn, một đường nghiêng ngả lảo đảo ra An Quốc Hầu phủ. Nhà nàng là một tiểu viện cách An Quốc Hầu phủ mấy con phố, đoạn đường ngắn ngủi mấy con phố này Xảo Hạnh lại cảm thấy dài như đi hết cả đời vậy. Nàng
ta không biết nên đối mặt với muội muội Xảo Mai như thế nào, mở miệng
với muội muội như thế nào. Xảo Hạnh nghĩ tới mang theo muội muội chạy
trốn, nhưng khế ước bán mình của nàng ta còn trong tay Hậu Uyển Vân.
Huống hồ Hầu gia thế đại, nàng một thiếu nữ, không hề chuẩn bị mang theo muội muội, có năng lực trốn đi nơi nào? Nếu gặp người gây rối bị bán đi câu lan viện (kỹ viện) thì tỷ muội hai người các nàng đời này liền hoàn toàn bị hủy.
Xảo Hạnh đứng trước cửa nhà mình, nhìn cửa gỗ màu
đen sẫm sững sờ, bỗng nhiên, cửa chi nha một tiếng mở ra, một thiếu nữ
tuổi thanh xuân đứng tại cửa, dung mạo thiếu nữ tương tự Xảo Hạnh khoảng tám phần, trong tay cầm cái giỏ. Thiếu nữ nhìn thấy Xảo Hạnh đầu tiên
là sửng sốt, rồi sau đó vẻ mặt vui sướng lôi kéo tay Xảo Hạnh nói: “Tỷ
tỷ, tỷ như thế nào đã trở lại, không phải tỷ đang trực sao?”
Xảo
Hạnh lăng lăng nhìn lúm đồng tiền ngây thơ, đơn thuần của muội muội, vừa nghĩ đến đầu quả tim của mình liền sắp bị đưa đi làm thiếp thất phòng
thứ tám cho lão nhân bán trăm, Xảo Hạnh liền cảm thấy như có một cây đao đâm vào trái tim mình.
Xảo Mai không phát giác tỷ tỷ của mình khác thường, chỉ thấy tỷ tỷ liền cao hứng, lôi kéo tay Xảo Hạnh vào viện.
Lưu Dương đứng xa xa nhìn hai cô nương đó vào viện, nhanh chóng đi theo, nhảy lên nóc nhà, nằm trên đó giám thị hai người.
Đây là tiểu viện rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng, trong viện trồng cây hạch
đào*. Xảo Hạnh vào phòng ở liền oa một tiếng khóc nức nở, đem ý tứ Hậu
Uyển Vân nói cho Xảo Mai.
*Óc chó hay hồ đào, hạch đào, cây sung
dại (miền Bắc) hay ổi dại (miền Nam), vú chó, vú bò, là một chi thực vật thuộc họ óc chó (Juglans)
Xảo Mai nghe xong, sắc mặt trắng bệch, sau đó ôm tỷ tỷ đang khóc rống, nói: “Tỷ, tỷ đừng khóc.”
“Xảo Mai ơi, đều do tỷ tỷ, đều là tỷ tỷ làm liên lụy muội! Muội chỉ là một
cô nương, tỷ vốn nghĩ cho muội đồ cưới, tìm hộ nhân gia thành thật bổn
phận gả cho, nhưng ai biết… Ô ô ô…” Xảo Hạnh khóc nức nở không ngừng.
Mấy năm nay, Xảo Hạnh cũng nói cho Xảo Mai một ít chuyện của Hậu Uyển Vân,
Xảo Hạnh sợ làm cho Xảo Mai chọc phiền toái cũng không có nói cho nàng
bao nhiêu nội tình, nhưng Xảo Mai là cô nương cực thông minh, nàng có
thể từ trong vài câu của tỷ tỷ đoán ra vị Tam tiểu thư Hậu gia kia là
người tâm địa ngoan độc, là nữ nhân ra tay tàn nhẫn. Nàng biết lần này
nàng trốn không thoát.
chôn đi, gà này trăm ngàn không để cho người ta ăn, sẽ tai nạn chết
người.” Xảo Hạnh nói.
“Tỷ, đã biết.” Xảo Mai nói.
Lưu Dương trở lại An Quốc Hầu phủ, đem chính mình chứng kiến nghe thấy lần
lượt bẩm báo Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân nghe xong thực vừa lòng. Nha đầu Xảo Hạnh đó, chung quy trốn không thoát lòng bàn tay của mình, chính
nàng ta nghĩ thông suốt nhận mệnh là tốt nhất.
Mấy ngày nay, bận
nhất phải kể tới Cố gia. Cố lão gia để cho phu nhân Diêm thị đem tứ tiểu thư Cố Vãn Tình ghi tạc dưới danh nghĩa bà ta. Cố gia gả nữ nhi, nhưng
là gả cho Bình thân vương, Cố lão gia muốn bám vào cửa hôn sự này, đồ
cưới khẳng định là không thể ít. Phu nhân Diêm thị lại bận chân không
chạm đất, bà tử phụ trách chọn mua, gã sai vặt bận giống như con quay.
Ở Thiên triều, gia đình có uy tín danh dự gả nữ nhi, chú ý là “ruộng tốt
ngàn mẫu, mười dặm hồng trang”, Cố lão gia còn trông cậy vào, nịnh bợ
Khương thái phó – vị cô gia tương lai này, tự nhiên không thể bởi vì ít
đồ cưới mà làm cho Khương gia khinh thường Cố gia của ông ta, đồ cưới
của Cố Vãn Tình đều được dựa theo quy cách ba đích tỷ tỷ của nàng đến
đặt mua, thậm chí còn nhiều hơn. May mắn tổ tiên Cố gia vẫn có chức vị,
các chi bên trong cũng có vài người kinh thương, trong ngày thường bởi
vì cần nhờ Cố lão gia quan hệ việc buôn bán, không thiếu hiếu kính bạc
cùng chia hoa hồng cho Cố lão gia, cho nên của cải Cố gia coi như phong
phú, xuất ra đồ cưới cho vài nữ nhi còn không đến mức thương gân động
cốt.
Nhưng Diêm thị luyến tiếc cho phong phú đồ cưới như vậy cho
nữ nhi do thiếp sinh, không ít lần oán giận tại trước mặt Cố lão gia. Cố lão gia bị nhắc tới nóng nảy, khiển trách: “Ý kiến của phụ nhân! Xem bà chính là người tóc dài kiến thức ngắn! Chút đồ cưới ấy tính cái gì! Đặt lên cửa hôn sự này với Khương gia, thì hai nhi tử của bà đã có thể
thành cậu em vợ của Bình Thân vương, tiền đồ không thể lượng, há chỉ
chút tiền bạc ấy có thể đổi lấy? Vãn Tình nếu có thể sinh nhất nhi bán
nữ, Bình Thân vương không xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, tốt xấu
cho cậu em vợ vài phần mặt mũi. Hơn nữa, vạn nhất nha đầu Vãn Tình đó
mệnh không tốt, vừa gả đi vào chưa sinh nhi tử lại giống năm người trước đó bị khắc chết như vậy, ấn tác phong dòng dõi Khương gia đó, sẽ tham
chút đồ cưới nhà chúng ta sao? Còn không phải sẽ trả lại cho chúng ta
sao? Dù sao chúng ta không thiệt thòi.
Diêm thị vừa nghe, quan hệ tới tiền đồ của nhi tử, cũng đã nghĩ thông, vô cùng cao hứng đặt mua.