Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 11 : Đường lang bộ thiền (bọ ngựa rình bắt ve sầu)

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Vài ngày sau, An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia lần lượt trở về phía Tây và Nam Cương đóng quân.

Lúc trước quản gia là di nương Trương thị, đã sớm bị Hậu Uyển Vân bẩm

báo trước mặt Hầu gia nói nàng ta cay nghiệt đại tiểu thư đã qua đời,

rồi sau đó nhờ tay Hầu gia cùng tiểu Hầu gia trừ bỏ, vài di nương còn

lại không được việc gì, vài thứ đệ thứ muội tuổi đều nhỏ, không đủ gây

cho sợ hãi, các nha hoàn bà tử gã sai vặt đã muốn bị Hậu Uyển Vân nắm

gắt gao, không phục quản giáo liền bị bán đi, hoặc đánh một chút đuổi ra phủ. Hầu gia cùng tiểu Hầu gia hàng năm đóng giữ biên cương, trời cao

hoàng đế xa, lúc này trong phủ An Quốc hầu, tam tiểu thư Hậu Uyển Vân

một người độc đại, nói một không có hai.



Lại qua mấy ngày, trong

phủ An Quốc hầu có một nha hoàn tên là Lăng Giác, bởi vì trộm một đôi

vòng ngọc dương chi bị loạn côn đánh chết, rồi bọc chiếu quăng đến bãi

tha ma. Một chiêu giết gà dọa khỉ này làm cho các bà tử, quản sự trong

phủ ỷ vào tuổi của mình có chút tư lịch kinh hồn táng đảm, sợ có cái gì

sai lầm chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.



Thu thập xong

đám phiền toái, tạp nham này Hậu Uyển Vân rất vừa lòng với tay sai của

mình, đại nha hoàn bên người Xảo Hạnh ở một bên cẩn thận hầu hạ. So với

Lăng Giác, Xảo Hạnh càng như là tâm phúc của Hậu Uyển Vân, Xảo Hạnh là

một cô nương thông minh, nàng ta biết từ trước đến giờ tam tiểu thư vì

duy trì hình tượng thiện lương của mình, tuy có điều cố kỵ sẽ không

trách phạt nô tỳ làm sai quá mức, nhưng hôm nay tam tiểu thư một khi có

mặt mũi, ngay cả bản tính cũng dần dần hiển lộ, chính mình cần phải càng cẩn thận hầu hạ, miễn cho chọc tam tiểu thư bị mất hứng, nếu không bản

thân mình chịu không nổi.



“Xảo Hạnh, Bình Thân vương phủ bên kia như thế nào?” Hậu Uyển Vân vuốt bộ lông mềm mại của Nguyên Bảo đang nằm trong lòng hỏi.



“Hồi tiểu thư, nô tỳ đều dựa theo tiểu thư phân phó làm, sự tình đều làm tốt.” Xảo Hạnh nhanh chóng trả lời.



Dựa theo kế hoạch của Hậu Uyển Vân, chuyện Lăng Giác trộm vòng tay là Hậu

Uyển Vân an bài, làm cho tất cả mọi người nghĩ đến Lăng Giác đã chết, dù sao Lăng Giác chỉ là một nha hoàn, trong ngày thường cũng ít nói

chuyện, người quen biết nàng ta cũng không nhiều. Rồi sau đó đi nông

thôn tìm một đôi vợ chồng, làm cho đôi vợ chồng đó giả làm cha mẹ của

Lăng Giác, Lăng Giác thay hình đổi dạng thành nha đầu Hạnh Hoa ở nông
trong phòng chính mình không có Lăng Giác, Xảo Hạnh lại vội vàng chuyện

muội muội, phải tuyển nha hoàn lanh lợi bổ sung, trong viện của mình còn phải thêm nha hoàn nhị đẳng, tam đẳng. Lão nhân ban đầu trong phủ, Hậu

Uyển Vân chung quy vẫn lo lắng, đám người mới đến này, thứ nhất dễ dàng

thu mua, thứ hai các nàng vô căn vô cơ, chỉ có nguyện trung thành với

Hậu Uyển Vân không ra đường rẽ gì. Không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai đám nha hoàn này sẽ đi theo mình gả đến Khương gia, cho nên Hậu Uyển

Vân cần cẩn thận chọn lựa nha hoàn bên cạnh: vừa không thể quá xinh đẹp, tránh cho tương lai quyến rũ cô gia, cũng không thể ngu dại ngốc nghếch không biết làm việc, tốt nhất là tư sắc bình thường, lại có chút thông

minh, nhưng lại không thể quá thông minh, như vậy mới tốt.



“Ngươi, ngươi, còn có hai người các ngươi.” Ngón tay Hậu Uyển Vân chỉ bốn nha

hoàn: “Bốn người này bản tiểu thư để lại, những người còn lại các ngươi

xem nơi nào còn thiếu người liền phân đến đi.”



Bị điểm danh, bốn nha hoàn nhất tề tiến lên hành lễ, rồi sau đó đi theo Hậu Uyển Vân vào viện, chỉnh tề đứng ở hành lang.



Hậu Uyển Vân ngồi ở trên ghế, xem xét bốn người đó nói: “Các ngươi sau này

là người trong phòng bản tiểu thư, đi theo bản tiểu thư, chỉ cần trung

thành và tận tâm cẩn thận làm việc, bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không bạc

đãi các ngươi. Nhưng nếu ai dám có ý niệm không nên trong đầu, làm việc

không nên làm, nói điều không nên nói… Mấy ngày hôm trước mới có một nha hoàn bởi vì trộm vòng tay bị loạn côn đánh chết, trong mắt bản tiểu thư luôn luôn không chấp nhận được chuyện xấu xa này, các ngươi cũng đừng

muốn gạt bản tiểu thư, ai dám làm ra chuyện xấu liền cẩn thận cái đầu

trên cổ của chính mình đó!”



“Vâng, nô tỳ không dám, nô tỳ nhớ kỹ.”



“Các ngươi liền gọi là Tích Xuân, Tích Hạ, Tích Thu, Tích Đông, tên từ trước cũng không dùng nữa. Được rồi, bản tiểu thư mệt mỏi, các ngươi đi làm

việc đi.” Hậu Uyển Vân đứng dậy, nhìn lướt qua nha hoàn được ban tên là

Tích Xuân. Trong bốn nha hoàn thì tư sắc nàng bình thường nhất, Hậu Uyển Vân nghĩ nghĩ, nếu nàng là người lanh lợi tin cậy, tương lai liền đề

bạt nàng làm đại nha hoàn của mình là được. Vài người khác nhìn bộ dáng

coi như thanh tú, sẽ ít để ở trong phòng tránh tương lai gây ra chuyện

nên có với cô gia. Hậu Uyển Vân tính toán xong rồi, ngáp một cái, đi vào trong phòng.



Bốn nha hoàn từng người tản ra đi lĩnh việc của

mình, nha hoàn tên là Tích Xuân kia quay đầu lại, nhìn cửa phòng Hậu

Uyển Vân đóng chặt, khóe miệng gợi lên một chút ý vị thâm trường…