Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 16 : Tuyệt sắc mỹ nhân

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Thúy Liên trở về phòng ở, đã đem Sắc Vi tố cáo. Nghe được chuyện này Cố Vãn

Tình cũng nhíu mày: nàng vốn là nhìn Cố gia phu nhân Diêm thị mới tha

Sắc Vi một lần, nhưng tiểu chân (đồ đĩ nhỏ) này, thực nghĩ nàng là Tứ

tiểu thư thứ xuất như tượng đất ban đầu dễ nắm bóp đó sao? Vậy thật sự

sai lầm rồi. Cố Vãn Tình vốn là thiên kim tiểu thư xuất thân tướng môn,

khi ở Cố gia, chỉ vì ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi

đầu, thu liễm vài phần tính tình ra vẻ nhu thuận ngu dốt thôi, nay gả

đến Khương gia làm phu nhân nhà giữa (chính thê, ở hiện đại có nghĩa là

vợ hợp pháp), chẳng lẽ để cho một nha hoàn hồi môn đạp trên mũi mặt? Sắc Vi nha đầu kia, này vạn vạn không thể để lại, vô luận nàng ta bò lên

được giuờng Khương thái phó hay không, phải đem nàng ta đuổi đi.



Thúy Liên nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình, biết nhất định trong lòng tiểu thư có chủ ý. Lại đem chuyện mới vừa rồi tại cửa thấy đại công tử cùng vị

Quyết công tử kia nói cho Cố Vãn Tình nghe.



Cố Vãn Tình nghe

xong, không khỏi vui vẻ: trách không được nàng nhìn Khương Viêm Châu này rất thanh tú, cử chỉ văn nhã, lại văn nhã quá mức, có vẻ có chút nữ

khí. Thì ra đúng là một công tử đoạn tụ, nhìn bộ dáng, nói không chừng

vẫn là người phía dưới (e hèm… ý bạn ấy nói là thụ ý). Hậu Uyển Vân ngàn mưu vạn tính, chọn trúng vị hôn phu cũng thật tốt.



Thúy Liên

nhìn tiểu thư nhà mình nghe xong việc này, chẳng những không nóng nảy,

cư nhiên còn cười rất vui vẻ, vội vàng nói: “Tiểu thư, người cười cái gì nha? Việc này nếu là người bên ngoài, chúng ta coi như nghe chuyện chê

cười, nhưng đó là đại công tử nhà mình đó? Nếu truyền đi ra ngoài, không chừng làm cho người ta nói cái gì khó nghe đấy!”



Cố Vãn Tình

ngừng cười nói: “Xem em cô nàng này, tịnh tâm chút được không. Nhanh đi

hỏi thăm Bích Thủy bên kia, cẩn thận Sắc Vi đó lại chỉnh ra chuyện rắc

rối gì, chạy nhanh trở về báo ta.”



“Ai, nô tỳ đi nhìn chằm chằm

tiểu chân đó ngay, nếu là nàng ta dám không an phận, nô tỳ bóc da của

nàng ta.” Thúy Liên nhanh chóng đi ra cửa.



Lúc Cố Vãn Tình cùng Thúy Liên đang nói chuyện, Sắc Vi đã từ một đường nhỏ chạy tới Bích Thủy các.



Nàng ta dừng lại ở ngoài viện, lấy gương nhỏ từ trong ngực ra, vuốt vuốt

tóc, rồi sau đó đi thẳng vào trong viện, tới ngay cửa phòng, liền gặp

hai tỳ nữ mặc váy màu xanh ngọc.



Sắc Vi nhìn hai nha hoàn đó,

quần áo không tầm thường, hai người đều là tuổi trẻ mạo mỹ, chính mình

đứng bên cạnh các nàng, thì mình giống như một thôn phụ, khí thế lúc

trước đó không khỏi bị dập tắt mấy phần.



Hai nha hoàn đó đúng là

đại nha hoàn Bích La Bích Viện bên cạnh Khương thái phó. Các nàng nhìn

gương mặt của Sắc Vi, lại xem quần áo nàng ta là nha hoàn bậc hai, liền

đoán được thân phận của nàng ta, nhất định là nha đầu trong phòng của

phu nhân mới vào cửa.



Bích Viện nhìn Sắc Vi cười cười, nói: “Vị muội muội nhìn lạ mặt này, là trong phòng đại phu nhân sao?”



Sắc Vi hướng Bích La Bích Viện hành lễ, nói: “Chào hai vị tỷ tỷ, muội là

nha hoàn hồi môn của phu nhân, tên là Sắc Vi. Là phu nhân bảo muội vội

tới truyền lời với lão gia.”



Miệng Sắc Vi hướng Bích La Bích Viện nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào trong phòng tìm kiếm, tâm tư

đã sớm chạy tới trên người cô gia.



Bích La Bích Viện liếc nhau:

rõ ràng lúc trước đến là Thanh Mai cô nương, sao mới nháy mắt, liền thay đổi người? Nhìn nhìn ánh mắt Sắc Vi nhìn về phía trong phòng, hận không thể đem màn trúc đó thiêu ra một lỗ thủng.



Nha hoàn trước mặt

Khương thái phó, đó cũng không phải là mặt hàng ngu dốt, bọn họ đều là

nhân tinh, chút tâm tư ấy của Sắc Vi sao có thể thoát được ánh mắt Bích
là một cái chủ ý, tạm thời ngựa chết làm ngựa sống vậy, trước thử xem

nói sau, liền đáp ứng. Cố Vãn Tình lại nói: “Bên cạnh thiếp đều là nha

hoàn bà tử, không có phương tiện làm việc này, còn phải thỉnh lão gia

cho thiếp mượn những người này, mới có phương tiện làm việc.”



Khương thái phó lại đáp ứng.



Nàng vốn là một kế mẫu, không có cách nhúng tay việc khuê phòng của con

riêng, chính là nay Cố Vãn Tình được Khương thái phó đồng ý, tự nhiên là có cơ hội này, cho nên nàng trở về phòng tìm quản gia phụ trách chọn

mua phân phó một phen. Yêu cầu của nàng rất đơn giản, chỉ ba điểm: cô

nương phải xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tốt; chẳng những phải xinh đẹp,

còn phải có tài tình có tinh thông; không cần hay ngượng ngùng, tính

tình phải chủ động hào phóng.



Quản gia làm việc hiệu suất cực

cao, qua giữa trưa ngày hôm đi vào trong phòng Cố Vãn Tình đáp lời: “Hồi phu nhân, cô nương phu nhân muốn, lão nô đều đưa tới. Đều là giai nhân

tuyệt sắc nhất trong Trường An quán, nay đều đang chờ ở trong phủ, chỉ

chờ phu nhân xem qua.”



Trường An quán là nơi son phấn nổi danh

kinh thành, cũng không giống với thanh lâu tú quán tầm thường. Trường An quán là địa phương chuyên môn cung cấp giai nhân cho quan to, quý nhân

kinh thành, cô nương bên trong đều là tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng

thành, chẳng những xinh đẹp, còn tinh thông cầm kỳ thư họa, thậm chí còn có thể ngâm thơ đối chữ. Nhiều thiếp thất trong phủ quan to quý nhân,

đều là từ trong Trường An quán đi ra.



“Mang vài cô nương đó đến, ta xem xét.” Cố Vãn Tình nói.



Không tới một hồi, bốn cô nương theo nhau vào trong phòng. Cố Vãn Tình cười

tủm tỉm nhìn bốn cô nương, thật là bốn mỹ nhân phấn hồng tuyệt sắc thiên hương, liền ngay cả nàng là nữ nhân nhìn thấy, đều suýt nữa muốn động

tâm.



“Không sai, bộ dáng đều xinh đẹp.” Cố Vãn Tình phi thường

vừa lòng, nghĩ tới: sắc mặt thứ muội đó của mình khi nhìn thấy bốn đại

mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này, nàng liền cảm thấy toàn thân mỗi một cái lỗ chân lông đều thư sướng lên.



Quản gia cúi đầu khom

lưng kể lại tình huống từng cô nương cho Cố Vãn Tình: “Bốn vị cô nương

này, chính là mỹ nhân tuyệt sắc nhất trong Trường An quán, bọn họ đều là thân trong sạch. Phân biệt am hiểu cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, hơn nữa tính tình nhiệt tình lại thông minh. Lão nô đều là dựa theo yêu cầu phu nhân mà tìm người.”



Cố Vãn Tình vừa nghe, liền càng vừa lòng,

không riêng giương mặt xinh đẹp, còn có thể cầm kỳ thư họa. Lại nhìn mặt mày bốn mỹ nhân đó, da phấn mặt hàm xuân, đều là tuổi xuân, nếu là thấy công tử Khương Viêm Châu phong lưu tuấn tú như vậy, chẳng phải là đều

tranh nhau chạy lên trên giường sao?



“Sau này các ngươi cứ dựa theo từng sự tinh thông mỗi người gọi là Cầm nhi, Kỳ nhi, Thư nhi, Họa nhi.”



“Vâng, nô tỳ Cầm nhi, Kỳ nhi, Thư nhi, Họa nhi thỉnh an phu nhân.” Bốn mỹ nhân nhất tề quỳ lạy dưới chân Cố Vãn Tình, giọng nói du dương uyển chuyển,

Cố Vãn Tình nghe thấy làm cả người thư sướng.



“Các ngươi đều đi xuống trước đi, đợi buổi tối lão gia xem qua, việc này sẽ định.”



Đuổi xong Cầm Kỳ Thư Họa, Cố Vãn Tình tựa vào trên tháp, nhìn bóng dáng Sắc

Vi trong viện. Sắc Vi đứng cạnh cửa, ba ba nhìn ngoài cửa, mong chờ

Khương thái phó nhanh chóng đến gặp phu nhân, làm cho nàng ta có thể lộ

mặt mày rạng rỡ.



Thúy Liên ngồi ở bên cạnh Cố Vãn Tình, có chút

khinh thường thối một ngụm, nói: “Tiểu chân rối loạn đó, thật không hiểu cảm thấy thẹn, như mấy đời chưa thấy qua nam nhân! Hừ!”



Cố Vãn

Tình cười cười, lòng nghĩ: tính tình thấy nam nhân là thèm khát như vậy

của Sắc Vi, nếu như đặt ở trong phòng Khương Viêm Châu, cho dù hắn là

người đoạn tụ, có thể thừa dịp nửa đêm Sắc Vi cứng rắn bá vương thượng

cung (cưỡng bức) hắn hay không?