Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 17 : Giết gà dọa khỉ

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Chạng vạng, Khương

thái phó đến viện của Cố Vãn Tình, sau bữa tối truyền bốn cô nương đến,

Khương thái phó thấy bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa, nhìn bốn người các

nàng chẳng những xinh đẹp, mà tương đối tài tình, so với hai nha hoàn

lúc trước chính mình chọn ra, mạnh hơn gấp trăm lần. Hắn vốn còn có băn

khoăn, lo lắng tỳ nữ bên cạnh nhi tử quá mức xinh đẹp, phân tán tâm tư

đọc sách của nhi tử, nhưng hôm nay lại cảm thấy, chính là an bài một

trăm tám mươi mỹ nữ tuyệt sắc cũng chê ít, dù sao Khương gia hắn vẫn

nuôi nổi, chỉ cần nhi tử chịu gần nữ sắc là được rồi.



Cố Vãn Tình ở bên cạnh nhìn thần sắc Khương thái phó, cười tủm tỉm nói: “Lão gia

cảm thấy bốn vị cô nương này như thế nào? Nếu cảm thấy không ổn, thiếp

lại đi chọn lại.”



Khương thái phó vừa lòng nói: “Làm phiền phu nhân, liền chọn vài người này đi.”



Đuổi bốn cô nương đi ra ngoài xong, trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng Khương thị.



Cố Vãn Tình cúi đầu, hắn tuy là phu quân của nàng, nhưng chung quy thành

thân mới có hai ngày, mặc dù có quan hệ xác thịt, nhưng hai người đúng

là vẫn còn có chút xa lạ, nay hai người bọn họ cùng một chỗ, lòng nàng

bất an, tim đập bang bang.



Khương Hằng đứng tại trước mặt Cố Vãn

Tình, cúi đầu nhìn tiểu thê tử của hắn. Nàng so với nữ tử bình thường

khác thì cao gầy hơn, nhưng cũng vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, nay không biết làm sao đứng ở đó, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu. Hắn nhìn hai gò má nàng đỏ bừng, đáy lòng đột nhiên sinh ra thương tiếc. Khương

Hằng có biết một hai chuyện trước khi Cố Vãn Tình xuất giá, hắn biết

nàng là thứ nữ không được sủng, trong ngày thường bị phụ thuộc, thật cẩn thận xem sắc mặt người khác. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng nàng ở nhà có bao nhiêu gian nan. Ánh mắt Khương Hằng lại nhu hòa vài phần, giơ

tay sờ sờ gương mặt của nàng, nói: “Vãn Tình, đã nhiều ngày bận chuyện

trong triều, không có thời gian ở cùng nàng, là sơ sẩy của ta.”



Cố Vãn Tình có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn lên một đôi mắt trong suốt,

ảnh ngược ra là mặt đỏ tai hồng của nàng, trong ngày thường nàng võ mồm

lanh lợi, đối với người trước mắt, nhưng lại nói không ra lời.



Khương Hằng cầm tay Cố Vãn Tình, mang nàng đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn

bộ dáng nàng quẫn bách, điểm điểm cái trán của nàng, nói: “Nàng là một

nữ tử tuổi hoa như vậy, gả cho lão già ta, ủy khuất nàng. Ở đây có quen
nghe thấy sao? Đem tiện nhân này tha ra ngoài, phạt trượng hai mươi

cái!” Cố Vãn Tình híp mắt, đi đến trước mặt Sắc Vi, nắm cằm của nàng ta, gằn từng chữ: “Ngươi nghe rõ cho bản vương phi, nay, ta không phải Tứ

tiểu thư Cố gia, mà là vương phi của Bình Thân vương gia, chủ mẫu Khương gia. Ngươi bất quá là một nha hoàn bên cạnh bản vương phi, ta muốn giết muốn đánh, chỉ một câu, cho dù đánh ngươi chết, dù sao lấy một cái

chiếu cuốn vào, quăng ra bãi tha ma cho chó hoang. Ngươi cho là phu nhân Cố gia sẽ vì ngươi – một tiểu nha hoàn, cùng Bình Thân vương phi trở

mặt sao? Ngươi cho ngươi là ai?”



Buổi nói chuyện với Cố Vãn Tình, hoàn toàn đánh nát một tia ảo tưởng cuối cùng của Sắc Vi. Nàng ta ngẩng đầu nhìn người trước mắt, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng vẻ mặt cũng hoàn toàn bất đồng. Cố Vãn Tình không che giấu sát ý trong mắt, nàng

làm cho người có dị tâm này biết, nghĩ đến hại nàng – Bình Thân vương

phi, vậy trước suy nghĩ phân lượng của chính mình, nhìn một cái chính

mình có thể chịu được bao nhiêu bản tử!



Sắc Vi biết sợ hãi, kêu

cha gọi mẹ cầu xin tha thứ. Nhưng Cố Vãn Tình làm sao tha nàng ta, kêu

gia đinh đem nàng ta cột vào ghế dài, nâng đến trong viện, lại sai Thúy

Liên kêu tất cả nô tỳ bà tử trong viện đi ra nhìn, còn kêu bốn cô nương

Cầm Kỳ Thư Họa ở một bên nhìn.



Hai gia đinh cường tráng, một

người một cái bản tử đánh Sắc Vi khóc kêu tận trời, phân nước tiểu đều

chảy ra. Thúy Liên ở một bên chỉ vào Sắc Vi nói: “Tiện tỳ này, cư nhiên

dám chống đối phu nhân! Làm gì còn quy củ! Tiện nhân như vậy, chính là

đánh chết, cũng do nàng ta xứng đáng!”



Hai mươi bản tử đánh xong, Sắc Vi đã hôn mê bất tỉnh, bị người nâng trở về phòng.



Đám nha hoàn bà tử, cùng bốn cô nương Cầm Kỳ Thư Họa, đều mồ hôi lạnh ẩm

ướt hết vạt áo, Sắc Vi là nha hoàn hồi môn Cố Vãn Tình mang đến, còn một lời không hợp liền tha đi ra ngoài đánh gần chết khiếp, nếu chính mình

nói không chừng trực tiếp liền loạn côn đánh chết. Vị tân phu nhân này,

nhìn cười tủm tỉm như người hiền lành, không nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn

như thế, trong lòng mỗi người đều co rút thật chặt.



Bốn cô nương

Cầm Kỳ Thư Họa đó lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh, phu nhân đánh nha

hoàn, kêu các nàng đến xem, rõ ràng chính là có ý giết gà dọa khỉ, kêu

các nàng nhìn một cái, nhận rõ chủ tử của mình là ai, chớ để làm ra

chuyện không nên liền đánh mất mạng nhỏ.