Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 21 : Động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Chậm rãi đưa đội ngũ

sắp xếp mười dặm, dân chúng đứng đầy đường, chỉ vì xem một người “nhàn

đức hiếu nữ” vang danh khắp thiên hạ – tam tiểu thư An Quốc Hầu phủ Hậu

Uyển Vân.



Mà bảng hiệu “nhàn đức hiếu nữ” thánh thượng khâm ban, cũng đưa theo đội ngũ, được nâng rất cẩn thận.



Vài đứa trẻ đưa thân trong đội ngũ chạy băng băng vui đùa ầm ĩ, không nghĩ

sẽ đụng vào hỉ kiệu, đứng bên cạnh là bà mối Vương nhanh chóng lôi kéo

quần áo đứa trẻ đó quát lớn: “Không có mắt, chạy loạn cái gì!”



Trong hỉ kiệu truyền đến một giọng nữ thanh thúy như lục lạc: “Vương ma ma,

đứa bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bà chớ nên trách nó, cho bọn nhỏ

vài hồng bao, để bọn nó chơi đi.”



“Vâng, tiểu thư thật đúng là

người thiện tâm.” Bà Vương lấy ra vài cái hồng bao từ trong áo, vài đứa

bé cười nháo đoạt hồng bao rồi bỏ chạy.



Dân chúng bên cạnh thấy vậy, đều cùng khen ngợi.



Cố Vãn Tình từ buổi sáng liền đứng ở cửa Khương phủ, trông mòn con mắt.



Năm ngày trước An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia liền từ biên quan hồi kinh, vì hôn sự của Hậu Uyển Vân. Cố Vãn Tình nhìn phương hướng hầu phủ, trong

lòng lo sợ bất an nghĩ: phụ thân cùng ca ca mấy năm nay có khỏe hay

không? Đánh giặc có bị thương hay không? Béo hay là gầy?



Thúy

Liên nhìn vẻ mặt chờ đợi của Cố Vãn Tình, tưởng nàng đang mong tân nương tử, liền cười nói: “Tiểu thư, thời gian tân nương tử đến còn sớm rất,

xem ngài gấp gáp chưa kìa, so với đại công tử còn sốt ruột hơn, không

biết còn tưởng rằng là tiểu thư ngài cưới vợ đó!”



Cố Vãn Tình

cười đưa cho Thúy Liên cái hồng bao, nói: “Em cô nàng này, càng ngày

càng không lớn không nhỏ, cẩn thận ta tê miệng của em!”



Một lát sau, mơ hồ nghe thấy âm thanh vui vẻ của hỉ kèn từ xa xa vang lên.



Cố Vãn Tình đứng ngoài cửa, xa xa nhìn thấy hai nam tử trước đội ngũ, mỗi

người một con ngựa, diện mạo hiên ngang, tư thế oai hùng. Quy củ triều

đại, muốn phụ huynh tự mình đưa thân, tỏ vẻ coi trọng nữ nhi, là cho nhà chồng thấy, khuê nữ nhà mình có phụ huynh làm chỗ dựa, không được khi

dễ. Cố Vãn Tình nhìn hai người đó, cố nén không cho nước mắt tràn mi,

môi hơi hơi kích động, không tiếng động hô câu: phụ thân, ca ca…



An Quốc Hầu cùng tiểu Hầu gia xuống ngựa, gã sai vặt Khương phủ lập tức nghênh đón, đem ngựa dắt đi.



Cố Vãn Tình hơi hơi phúc thân với An Quốc Hầu, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Hầu gia, một đường vất vả.”



An Quốc Hầu hôm nay gả nữ, tâm tình rất tốt, ha ha cười đáp lễ nói: “Làm phiền Bình Thân vương phi đón chào.”



Cố Vãn Tình ngẩng đầu đánh giá An Quốc Hầu: phụ thân hao gầy rất nhiều,

hai bên tóc mai bạc nhiều hơn, thoạt nhìn so với năm đó thương lão không chỉ mười tuổi. Cố Vãn Tình nhất thời không đành lòng, thiếu chút nữa

rơi xuống lệ.



An Quốc Hầu cũng đánh giá vị Bình Thân vương phi

trước mắt này, bà mẫu nữ nhi của mình, xem nàng khí chất ôn hòa, nhìn là một người hiền lành, yên lòng, nói vậy cuộc sống sau hôn nhân của nữ

nhi sẽ không quá khó khăn.



Tiểu Hầu gia Hầu Thụy Phong tiến lên một bước, ôm quyền hành lễ, nói: “Tham kiến Vương phi.”



Cố Vãn Tình nhìn Hầu Thụy Phong, vóc người ca ca lại cao lên, so với năm
“Phu quân…” Hậu Uyển Vân nhìn phu quân của mình, thế tử Bình Thân vương,

tướng mạo đường đường, so với mấy ngôi sao cây gậy nhìn đẹp hơn nhiều,

thật là tập hợp của quan nhị đại + phú nhị đại + tài giỏi – giàu có –

đẹp trai, nhất thời cảm thấy chính mình thật sự gả cho lang quân như ý.



Ánh mắt Khương Viêm Châu nhìn Hậu Uyển Vân, nhưng trong đầu tất cả đều là

gương mặt thống khổ của Chu Quyết mới vừa rồi, xuyên trong lòng hắn toan chát đau đớn, nhìn thê tử mới cưới của mình, chính là sự phản bội đối

với Quyết ca. Cho nên hắn vừa thấy Hậu Uyển Vân, liền cảm thấy chính

mình phản bội Chu Quyết, trong lòng lại khó chịu.



Hậu Uyển Vân

nhìn lang quân như ý của mình, cùng chính mình mắt to trừng mắt nhỏ hơn

nửa canh giờ, lại không có một chút ý định đi ngủ.



Cổ nhân không

phải nói “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” gì sao, như thế nào phu quân hắn

không thể chủ động một chút sao? Khi Hậu Uyển Vân ở hiện đại, tốt xấu

cũng là người có bạn trai, thịt ngon ăn không ít, là một dục nữ. Rồi sau đó xuyên qua đến cổ đại, thành một đứa trẻ, nghẹn mười mấy năm, rốt cục lập gia đình, phu quân còn có một túi da đẹp, nàng ta bị hạn giống như

đất nứt nẻ vẫn mong nước suối thượng nguồn tràn về xoa dịu, nhưng hôm

nay nam nhân này cư nhiên cứ bất động, hắn chẳng lẽ muốn trong hỉ phòng

làm Liễu Hạ Huệ?



Hậu Uyển Vân nhìn mặt mày hắn anh tuấn, liếm

liếm khóe miệng, thẹn thùng nói: “Phu quân, canh giờ không còn sớm…

Không bằng sớm đi ngủ đi?” Mau tới áp đảo ta a, thượng ta a! Ngươi còn

chờ cái gì! Nội tâm Hậu Uyển Vân đang rít gào.



Khương Viêm Châu

không yên lòng lên tiếng, đứng dậy đi tới. Theo lý mà nói đêm tân hôn

động phòng hoa chúc, đều là chú rể như sói như hổ ăn luôn tân nương tử,

nhưng hôm nay tựa hồ đại công tử Khương gia này quá mức thẹn thùng, chỉ

cùng Hậu Uyển Vân thoát y.



Sau đó hai người trần truồng nằm ở

trên giường, Hậu Uyển Vân chỉ mặc một cái yếm, dáng người làm nam nhân

nào nhìn thấy đều huyết mạch phun trào —— trừ bỏ Khương Viêm Châu.



Vì thế Khương Viêm Châu xả chăn đắp lên hai người, hai người nằm song

song. Hậu Uyển Vân thật sự cơ khát lợi hại, cũng bất chấp cái gì rụt rè

không rụt rè, chủ động đem đùi như mỹ ngọc khoác lên trên người Khương

Viêm Châu, như có như không cọ hắn.



“Phu quân…” Hậu Uyển Vân nũng nịu mềm mềm mại mại, mị nhãn như tơ nhìn Khương Viêm Châu.



Khương Viêm Châu nuốt nuốt nước miếng, thê tử này rất xinh đẹp, hắn lại càng

thấy tội lỗi đối với Chu Quyết càng sâu. Bất quá đối phương dù sao cũng

là thê tử của chính mình, động phòng hoa chúc hắn nên gặp dịp thì chơi,

vì thế hắn cũng ôm lấy Hậu Uyển Vân.



Hậu Uyển Vân gặp đối phương

rốt cục có phản ứng, chẳng phải thẹn thùng, nội tâm một trận mừng thầm,

hận không thể lập tức đem Khương Viêm Châu ăn sạch bách. Vợ chồng hai

người triền miên một trận, Khương Viêm Châu cố gắng muốn cho chính mình

tiến vào trạng thái, nhưng là hắn phát hiện hắn chỉ cần vừa thấy Hậu

Uyển Vân, đầu óc sẽ hiện lên gương mặt thống khổ của Chu Quyết, cho nên

hắn căn bản là làm không được.



Mà Hậu Uyển Vân tựa hồ cũng phát

hiện vấn đề này, vô luận nàng ta kiều mỵ chọc người như thế nào, lang

quân như ý của nàng ta càng không đứng dậy nổi!