Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 3 : Thứ nữ Cố gia

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Hơi nước lượn lờ từ

ấm sắc thuốc trong góc bay ra ngoài phòng, hun toàn bộ hành lang gấp

khúc đều là vị thuốc, ấm sắc thuốc đó được sắc cho người đang nằm trên

giường, mấy ngày liên tục chưa từng ngừng.



Một chén lại một chén, như nước chảy được đưa vào trong nhà trống, tưới đều đều vào trong bụng tiểu thư nằm trên giường đó.



“Ai nha, tứ tiểu thư của ta, cô cũng không nên luẩn quẩn trong lòng như

vậy! Lão gia cũng là vì tốt cho tiểu thư!” Một phụ nhân mang trâm bạc

nhào vào đầu giường gào khan nửa ngày, giương mắt nhìn nhìn nữ tử đang

nhắm mắt. Thu hồi sắc mặt khóc tang đó, bĩu môi nói: “Vãn Tình, hôn sự

này ngươi đáp ứng cũng vậy, không đáp ứng cũng vậy. Chuyện hôn nhân đại

sự này, chính là do cha mẹ định đoạt. Lão gia dưỡng ngươi nhiều năm như

vậy, ngươi muốn chết muốn sống như thế chính là bất hiếu!”



Tiểu

thư tìm cái chết này chính là tứ tiểu thư thứ xuất của hàn lâm học sĩ Cố Cư Chiếu. Tứ tiểu thư này trời sanh tính tình yếu đuối, gương mặt lại

vô cùng xinh đẹp, rất sợ hãi Cố lão gia. Ngày thường nơm nớp lo sợ phụng dưỡng phụ thân mẹ cả, sợ người khác chọc cột sống của nàng, nói một

tiếng “bất hiếu”. Nhưng nào biết trước đó vài ngày lão gia tính nịnh bợ

lấy lòng một vị quý nhân, tính toán đem tứ tiểu thư đang lúc tuổi thanh

xuân này gả cho vị quý nhân qua tuổi bán trăm kia làm vợ kế. Tứ tiểu thư vừa nghe tin tức này, đương trường liền ngất đi, sau khi tỉnh lại không nói hai lời liền nhảy xuống hồ ở hậu viện, đợi cho đến khi được cứu

lên, lúc tỉnh lại thì linh hồn bên trong thân xác này đã thay đổi chủ.

Lúc này, linh hồn nhỏ bé trong thân xác này chính là đích trưởng nữ của

An Quốc Hầu gia, Hậu Uyển Tâm mới tắt thở chưa lâu.



Nay Hậu Uyển

Tâm, à không, phải là Cố Vãn Tình, hai mắt vô thần đang nhìn chằm chằm

màn trướng trên giường thêu, câu nói “bất hiếu” của phụ nhân kia, làm

cho nàng đột nhiên tỉnh ngủ.



Vốn tưởng rằng chính mình đã chết,

nhưng ai ngờ thế nhưng hi vọng mới lại le lói. Mấy ngày vừa tỉnh lại đó, mỗi ngày nhớ tới chuyện kiếp trước, lòng đau như dao cắt, hận không thể lại chết một trăm lần!



Nàng một hận chính mình có mắt không

tròng, dẫn sói vào nhà; hai hận chính mình nhìn người không rõ, hại chết thân mẫu; ba hận chính mình dễ tin tiểu nhân, làm áo cưới cho ả ta.



Vốn mất hết can đảm, ý niệm sống đều hủy, nhưng một câu “bất hiếu” của phụ

nhân đó, lại như thể bị tạt gáo nước lạnh, làm cho nàng tỉnh táo lại.



Đúng vậy, nàng đã có cơ hội sống lại làm người, vì sao không cố gắng quý

trọng cơ hội này! Một lòng muốn chết như vậy, để cho tiện nhân đó sống

tiêu dao tự tại, há có thể không làm thất vọng mẫu thân trên trời có

linh thiêng sao? Nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến ngày khác cánh

chim vững chắc, làm cho tiện nhân đó nợ máu phải trả bằng máu!



Trong lòng đã có chủ ý, trong ánh mắt Cố Vãn Tình có một chút sinh khí sôi
đồ đó. Nay nữ nhi nghĩ thông suốt, tới thỉnh tội với phụ thân, thỉnh phụ thân trách phạt.”



Nhìn nữ nhi một bộ dáng nhu thuận dịu ngoan,

cơn tức của Cố lão gia tiêu đi không ít. Dù sao ông ta cũng sợ bức quá

độc ác, đem nữ nhi bức tử, truyền đi ra ngoài sẽ tổn hại tới thanh danh

của ông ta, sợ sẽ ảnh hưởng con đường làm quan, nữ nhi đã nghĩ thông

suốt, ông ta cũng liền biết thời biết thế, mượn lừa xuống núi (thuận thế xuống nước).



“Vãn Tình, vi phụ cũng là vì tốt cho ngươi a.” Cố

lão gia đi tới, nâng nữ nhi dậy, diễn xuất thành một từ phụ (cha hiền)

thâm tình chân thành. Mà trong lòng Cố Vãn Tình thầm mắc ói, trên mặt

lại càng phát ra cung kính, nói: “Vâng, phụ thân mưu tính sâu xa, trân

trọng nữ nhi. Phụ thân thay nữ nhi tuyển hôn sự, tất nhiên là vô cùng

tốt. Chính là không biết phụ thân muốn gả nữ nhi cho quý nhân nhà nào

vậy?”



Cố lão gia nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, che giấu một tia

xấu hổ trên mặt, ông ta nói Cố Vãn Tình ngồi xuống, chính mình ngồi ở

sau án thư, chậm rãi nói: “Vãn Tình, con từ bé chính là đứa nghe lời có

hiểu biết, bên trong đám tỷ muội, phụ thân yêu thương con nhất.” Cố Vãn

Tình cảm thấy chính mình sắp ói hết số thuốc đã uống vào.



Cố lão

gia dừng một chút, nhìn nhìn sắc mặt nữ nhi, thấy vẻ mặt nữ nhi hiếu

thuận kính cẩn nghe theo như trước, liền tiếp tục nói: “Đáng tiếc con là nữ nhi thứ xuất, dù sao không bằng con vợ cả, trong việc hôn phối, cũng chỉ có thể gả cho con vợ kế môn đăng hộ đối, hoặc là nhân gia dòng dõi

thấp hơn, phụ thân sợ ủy khuất con. Nay tuyển hộ nhân gia này cho con,

tuy rằng gả qua là làm vợ kế, nhưng tốt xấu vẫn là mẹ cả. Nhà đó phía

trên không có mẹ chồng, cũng không có chị em dâu, còn có mấy nhi tử nữ

nhi hầu hạ con, con gả đi qua chính là hưởng phúc.”



Gả cho một

lão nhân bán trăm làm vợ kế, loại chuyện này mệt Cố lão gia khéo lưỡi

như thật, nhưng lại nói như là chuyện tốt đẹp nhất thiên hạ.



“Vâng, vẫn là phụ thân thương nữ nhi. Người trong sạch như vậy, sợ là đốt đèn

lồng cũng khó tìm.” Vẻ mặt Cố Vãn Tình phát ra từ nội tâm khen ngợi:

“Chính là, rốt cuộc là hộ nhân gia nào a?”



“Khụ khụ…” Cố lão gia ho khan hai tiếng, nói: “Là đương kim phụ quốc đại tướng quân, An Quốc Hầu gia.”



Chỉ một thoáng, mặt Cố Vãn Tình không còn chút máu. Nàng mới vừa trùng sinh mấy ngày, phụ thân hiện tại của nàng, thế nhưng tính toán đem chính

mình gả cho cha ruột kiếp trước của nàng làm vợ kế!



Cố Vãn Tình cảm thấy chính mình nên chết một lần nữa.