Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 46 : Lo lắng chờ đợi

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Cố Vãn Tình nhìn lên thấy Hậu Uyển Vân ngồi ở đầu giường Họa di nương, trong đầu đầy căng thẳng. Tính tình Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình quá rõ. Nàng ta là chính thê của đại công tử, nay nàng ta còn chưa sinh con, trong mắt như thế nào có thể dung một di nương sinh nhi tử trước tiên?



Cho nên thời điểm Họa di nương cùng Cầm di nương hoài thai, Cố Vãn Tình liền muôn vàn cẩn thận tất cả, sợ Hậu Uyển Vân từ giữa làm khó dễ, hại hai đứa bé chưa xuất thế đó. Cầm di nương còn dễ nói, đại phu nói hoài là một nha đầu, nhưng Họa di nương này hoài nhi tử, sinh ra là trưởng tôn Khương gia, Hậu Uyển Vân có thể bỏ qua cho đứa nhỏ này sao?



Vừa vặn Hậu Uyển Vân quấn chân, hành động không tiện, Cố Vãn Tình liền lên tiếng, lấy thân mình đại thiếu phu nhân không khoẻ, miễn mấy phòng di nương đó thần hôn định tỉnh (sớm chiều vấn an). Lấy thân mình Hậu Uyển Vân làm cớ, cứ như vậy vừa không sẽ làm người nói nhảm, nói trong phòng đại công tử không có quy củ, ngay cả di nương cũng không thỉnh an chính thất, lại có thể cho hai nha đầu hoài thai cách Hậu Uyển Vân rất xa, dĩ nhiên cam đoan bình an.



Chuyện này Cố Vãn Tình đều thay hai tôn nhi chưa xuất thế của Khương gia chuẩn bị đến cỡ này, nay nhìn thấy Hậu Uyển Vân dẫn hai nha hoàn bên người của mình ngồi ở bên giường dưỡng thai của Họa di nương, mà nha hoàn hầu hạ bên cạnh Họa di nương cư nhiên một người cũng không thấy, điều này sao có thể không làm cho Cố Vãn Tình không sợ hãi trong lòng chứ?



Nghĩ đến mới vừa rồi hai nha hoàn bên người Họa di nương Bạch Điệp cùng Lam Điệp, chẳng những không ở trong phòng hầu hạ, khi Cố Vãn Tình vào viện các nàng liền phù phù quỳ gối bên chân Cố Vãn Tình, đây là muốn cản ai?



Cố Vãn Tình đánh giá, xem ra, hậu trạch Khương gia này, phải lại quét sạch một lần.



“Uyển Vân, Họa nhi.” Cố Vãn Tình bước lên phía trước một bước, Hậu Uyển Vân nhìn thấy Cố Vãn Tình đến đây, nhanh chóng lui qua một bên, hành lễ nói: “Mẫu thân đã tới.”



Cố Vãn Tình ngồi vào bên giường, nhìn Họa di nương mặc dù đau cả đầu đầy mồ hôi, nhưng nhìn cũng không dị trạng, hẳn là Hậu Uyển Vân chưa có hạ độc thủ đối với Họa di nương, hoặc là chưa kịp gian lận. Họa di nương đau co rút mặt, còn giãy dụa muốn ngồi xuống hành lễ, Cố Vãn Tình nhanh chóng đè nàng lại nói: “Đều là khi nào rồi, còn cố làm mấy nghi thức xã giao này. Ngươi cứ nằm, chớ lo lắng, bà đỡ lập tức tới, đây toàn là bà đỡ giỏi nhất trong kinh thành ta tự mình thỉnh tới, ngươi không cần lo, an tâm sinh là được.”



Họa di nương cắn môi, gật gật đầu. Hậu Uyển Vân cũng đi theo phụ họa nói: “Mẫu thân nói đúng, Họa nhi muội muội, mọi chuyện đều có mẫu thân tọa trấn, muội chỉ cần yên tâm là được, an tâm sinh một tiểu tử mập mạp cho Khương gia chúng ta.”



Vừa nghe tiểu tử mập mạp, ánh mắt Họa di nương kiên định rất nhiều. Nàng là một thiếp thất, nàng tuy rằng xinh đẹp, tài tình lại cao, nhưng chung quy là thiếp, đời này có thể trông cậy vào chính là đứa nhỏ. Cũng là nàng có vận khí tốt, thai đầu tiên liền hoài nam thai, lại là trưởng tử, chỉ cần bình an sinh ra nhi tử, nửa đời sau của nàng sẽ không cần lo lắng.



“Bà đỡ đến đây.” Thúy Liên đi ra cửa xem một chuyến, trở về nói, phía sau đi theo hai ma ma nhìn khá ổn trọng.



“Đây là Tôn ma ma, đây là Dương ma ma.” Thúy Liên chỉ vào hai bà đỡ lần lượt giới thiệu. Hai bà đỡ hướng Cố Vãn Tình cùng Hậu Uyển Vân hành lễ, rồi sau đó Cố Vãn Tình đứng dậy, nói: “Hai vị ma ma, nơi này liền giao cho hai vị, thỉnh hai vị cần phải cam đoan mẹ con bình an.”



Hai bà đỡ nói: “Vâng, vương phi.” Rồi sau đó Cố Vãn Tình cầm tay Hậu Uyển Vân, nói: “Đi, hai mẹ con chúng ta đi ra ngoài, ở trong này cũng là vướng chân vướng tay.”


Hậu Uyển Vân cũng cười nói: “Trong thường ngày vài vị muội muội cảm tình vô cùng tốt, cũng hòa hợp, thật sự là không thể tốt hơn. Ta thấy Cầm di nương cũng sắp sinh, nói không chừng cũng có thể thêm một tiểu tử béo tròn cho Khương gia chúng ta!”



Cầm di nương vừa nghe lời này, sắc mặt thoáng nổi lên ửng hồng. Nàng làm sao không muốn sinh nhi tử chứ? Đều là người cùng nhau vào viện hầu hạ đại công tử, Họa nhi vì sao liền vận khí tốt thế, hoài thai trước nàng một bước, còn hoài nam thai, tương lai mẫu bằng tử quý, Họa nhi nửa đời sau sẽ không cần lo lắng. Nhưng bụng của mình liền chịu thua kém, chẳng những đã muộn hơn người ta một bước, còn hoài một nữ nhi. Tương lai sinh hạ, là một thứ nữ, còn là lão nhị, trên có trưởng tôn nữ do Sắc Vi sinh, thì nữ nhi nhất định không được coi trọng. Luận phúc khí, chung quy làm cho Họa nhi đem phúc khí của mình đều đoạt đi rồi. Mỗi khi Cầm di nương nhớ tới việc này, liền cảm thấy trong lòng tích tụ, nay Hậu Uyển Vân nhắc tới làm trong lòng nàng không thoải mái.



“Đại thiếu phu nhân nói đùa, nô tì nào có phúc khí này, đại phu xem vài lần, đều nói hoài nữ nhi.” Cầm di nương vuốt bụng nhỏ giọng nói, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng nơi đáy mắt chung quy nổi lên gợn sóng.



Thư di nương và Kỳ di nương đều ở một bên trong lòng phiên cái xem thường: có thể hoài thai đã tốt lắm rồi, còn mong chờ cái gì? Hoài một nữ nhi đều kêu không phúc khí thì các nàng ngay cả đứa nhỏ cũng chưa hoài tính cái gì?



“Nữ nhi thì làm sao? Nhi tử, nữ nhi đều thương như nhau!” Ngay cửa, giọng nói đại công tử Khương Viêm Châu vang lên. Khương Viêm Châu đi vào nhà, tâm tình có vẻ vô cùng tốt, đối với trưởng tử này, Khương Viêm Châu cũng thập phần chờ mong.



“Viêm Châu đã trở lại.” Cố Vãn Tình cười buông chén trà trong tay, Khương Viêm Châu nhanh bước lên phía trước thỉnh an Cố Vãn Tình, rồi sau đó vài thê thiếp thỉnh an Khương Viêm Châu. Mọi người ở đây, Khương Viêm Châu cũng không quá mức vắng vẻ chính thê, chỉ kiên trì nâng Hậu Uyển Vân dậy, rồi sau đó ngồi ở bên cạnh nàng ta.



Trên trán Khương Viêm Châu còn có mồ hôi tinh mịn, Hậu Uyển Vân tri kỷ lấy khăn ra đưa cho hắn lau mồ hôi, Khương Viêm Châu khoát tay áo, đẩy khăn ra, dùng tay áo lau mồ hôi, nói với Cầm di nương: “Ai nói sinh nữ nhi chính là không phúc khí, ta thấy nữ nhi rất tốt, xem Tiểu Âm Âm chúng ta rất nhu thuận, ai thấy đều thích.”



Nghe thấy Khương Viêm Châu khen nữ nhi, trên mặt Sắc Vi vui vẻ, nhanh chóng cúi đầu uống ngụm trà, che giấu đắc ý trong mắt. May mắn năm đó ánh mắt phu nhân xa, chủ ý đúng, sai nàng đi hầu hạ đại công tử, thế này mới sinh trưởng tôn nữ, có ngày lành hôm nay. Vì thế trong lòng Sắc Vi, liền càng nhớ kỹ Cố Vãn Tình tốt.



Mặt Cầm di nương đỏ hồng, dịu dàng nói: “Vâng, là nô tì nói sai.”



Mọi người đang nói chuyện, chợt nghe trong phòng Họa di nương truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Cố Vãn Tình cau chân mày lại, Khương Viêm Châu lo lắng, đứng lên, hô lớn: “Đây là có chuyện gì? Như thế nào kêu thê thảm như vậy?”



Ở đây vài phụ nhân, trừ bỏ Sắc Vi, đều chưa có sinh con, các nàng nào biết nói gì chứ. Cầm di nương đang ôm bụng, vừa nghe tiếng kêu thảm thiết đó bị dọa chân đều mềm nhũn. Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu liền muốn vội vàng chạy vào cửa, nhanh chóng ngăn hắn lại, nói: “Viêm Châu, con muốn đi đâu? Phòng sinh là nơi con có thể đi vào sao? Họa nhi sinh thai đầu, khi sinh tất nhiên phải chịu không ít tội, mẫu thân thấy nàng khẳng định không có việc gì. Các ngươi đều ở đây chờ, ta đi vào trong phòng nhìn xem chuyện gì xảy ra. Cầm di nương, ngươi hãy đi về trước, ta coi sắc mặt ngươi có chút trắng bệch, hay là bị sợ hãi, mau chút trở về đừng để động thai.”



Cố Vãn Tình nói xong, động tác lưu loát ra đại sảnh, nhắm thẳng phòng Họa di nương mà đi.



Vừa xốc mành đi vào, đã nghe một cỗ mùi máu dày đặc. Hai bà đỡ ở bên giường hầu hạ, Thúy Liên cùng Tôn bà tử ở một bên trợ thủ, trong tay Thanh Lan bưng một cái chậu ra bên ngoài, Cố Vãn Tình nhìn lên, nước trong chậu đó đều là màu đỏ.