Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Chương 47 : Bảo đại bảo tiểu (giữ lớn giữ nhỏ)

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Nhìn lên thấy đổ máu, Cố Vãn Tình liền căng thẳng. Chính nàng tuy rằng gả cho người, không phải hoàng hoa khuê nữ, nhưng nàng chưa bao giờ sinh con, gả vào Khương gia cũng chỉ gặp Sắc Vi sinh một lần. Sắc Vi thân cường thể tráng, sinh trưởng tôn nữ tuy rằng là thai đầu, nhưng sinh rất thuận lợi. Cố Vãn Tình ngay cả phòng sinh cũng chưa vào, Sắc Vi liền sinh con xong.



Thúy Liên thấy Cố Vãn Tình tiến vào, nhanh chóng nghênh đón, Cố Vãn Tình hỏi: “Sao chỉ thấy toàn máu?”



Bà đỡ Tôn ma ma mồ hôi đầy mặt, xoay người nói: “Hồi phu nhân, Họa di nương thân mình trụ cột suy yếu, lại là đầu thai, tự nhiên khó khăn chút.”



Họa di nương nằm trên giường, kêu khàn cả giọng. Cố Vãn Tình nhìn nàng như vậy liền cảm thấy lo lắng, thì ra phụ nữ sinh nở gian nan đến thế, làm mẫu thân thật sự là gian khổ không dễ làm. Nhìn Họa di nương, Cố Vãn Tình đột nhiên nhớ tới mẫu thân của mình, cũng là mười tháng mang thai, một khi sinh nở đi trước quỷ môn quan một lần, mới sinh ra mình.



Cố Vãn Tình đứng đó, gấp gáp cái gì đều không thể giúp, lại sợ vài bà tử nha hoàn đó bởi vì chính mình ở mà phân tâm, đơn giản đi ra ngoài chờ. Mới ra cửa thấy Khương Viêm Châu đang chờ ở trong sân, lo lắng nhìn hướng phòng sinh, Họa di nương mỗi lần kêu một tiếng, mày Khương Viêm Châu liền càng nhăn hơn, quả thực hận không thể vọt đi vào.



Khương Viêm Châu vừa thấy Cố Vãn Tình đi ra, nhanh chóng lại đây nói: “Mẫu thân, Họa nhi hiện tại như thế nào? Đứa nhỏ như thế nào?”



Cố Vãn Tình định thần, lộ ra một nụ cười trấn an, nói: “Mẫu thân vừa đi xem, bà đỡ nói Họa nhi là thai đầu, tự nhiên sinh gian nan chút. Viêm Châu con yên tâm, chắc chắn là mẹ con bình an. Họa nhi còn chờ một lúc nữa mới sinh, con đứng tại đây cũng không làm được gì, trở lại đại sảnh chờ đi.”



Khương Viêm Châu gục đầu xuống, vẻ mặt lo lắng, gật gật đầu, đi theo phía sau Cố Vãn Tình, đi vài bước, lại lo lắng quay đầu hướng phòng Họa nhi hô một tiếng: “Họa nhi, nàng nhất định phải bình an vô sự! Ta bên ngoài chờ nàng cùng con!”



Cố Vãn Tình nhìn Khương Viêm Châu như vậy, bật cười ‘phốc xuy’ một cái, đứa nhỏ này tuy rằng không muốn gặp Hậu Uyển Vân nhưng hắn đối với vài thiếp thất cùng con cái thật ra không tìm ra được chút sai lầm.



Họa nhi đang đau đớn mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói Khương Viêm Châu ngoài cửa, giật mình một cái, bỗng nhiên thanh tỉnh lại. Bích Viện vừa thấy Họa di nương thanh tỉnh chút, nhanh chóng đi qua dùng sức lắc tay nàng, nói: “Họa di nương, ngươi cần phải cố lên, nhất định phải bình an sinh đứa nhỏ, vương gia chúng ta, vương phi, đại công tử, Khương gia từ trên xuống dưới, đều ngóng trông đứa nhỏ này đó! Họa di nương, vì mẫu tắc cường (vì làm mẹ trở nên mạnh mẽ), vì đứa nhỏ, ngươi cũng phải cố gắng lên!”



Vì mẫu tắc cường, Họa di nương nghe thấy những lời này, ánh mắt trừng thật to, bắt lấy tay Bích Viện. Bà đỡ vừa thấy sản phụ tỉnh táo lên không ít, nhanh chóng ở bên cạnh nói: “Họa di nương, hít vào, thở ra, dùng sức!”



Mặt trời dần dần ngã về tây, trong phòng sinh Họa nhi kêu thảm thiết đứt quãng. Khương Viêm Châu ở đại sảnh đi qua đi lại, Khương Hằng từ trong cung trở về, đến xem qua một chuyến, liền lại trở về thư phòng. Họa nhi dù sao cũng là một di nương, di nương của nhi tử sinh nở, hắn có thể từ trong cung trở về gấp cũng đã tỏ vẻ coi trọng đứa bé này.



Cố Vãn Tình nhắm nửa mắt lại, nước trà trong tay đã muốn thay đổi không biết bao nhiêu chén. Thiếp thất đều bị Cố Vãn Tình đuổi đi, chỉ có Hậu Uyển Vân cùng bọn nha hoàn của nàng ta ở trước mặt hầu hạ.



Hậu Uyển Vân nhìn sắc mặt mẹ chồng không đúng, thở mạnh cũng không dám, bụng đã đói kêu thầm thì. Vừa rồi truyền bữa tối qua, Khương Viêm Châu đặt tâm vào Họa di nương cùng đứa nhỏ chưa ăn được mấy miếng, Cố Vãn Tình trong đầu chứa đầy lo lắng cũng không nhúc nhích mấy chiếc đũa. Mẹ chồng cùng trượng phu cũng không có khẩu vị, Hậu Uyển Vân cũng không dám ăn nhiều, tuy rằng nàng ta đã sớm đói lưng dán vào bụng, vậy mà chỉ dám ăn mấy đũa, lại đặt đũa xuống.



Lại qua vài canh giờ, vào đêm, Hậu Uyển Vân chờ đến ngủ gà ngủ gật, cũng không dám trở về nghỉ ngơi. Một bà tử cả người đầy máu đột nhiên chạy từ cửa vào, mang theo khóc nức nở nói với Cố Vãn Tình: “Đại phu nhân, không tốt, Họa di nương khó sinh, xuất huyết rất nhiều!”
Thúy Liên lên tiếng vâng, nhanh chóng tiến vào trong màn trướng. Trong màn trướng, mùi máu tươi càng đậm. Thúy Liên cúi đầu ngửi ngửi, ở trên chăn của Họa di nương ngửi thấy một mùi hương thản nhiên, sau đó chui ra màn trướng, nói với Hoắc Hi Thần: “Hoắc công tử, là mùi hương trên chăn của Họa di nương.”



Hoắc Hi Thần nói: “Mau lấy cái chăn đó ra đi!”



Thúy Liên lại tiến vào, đem cái chăn tỏa ra mùi hương mang ra, Bích La nhanh chóng từ trong ngăn tủ lại lấy ra một cái chăn khác, đắp lên cho Họa di nương.



Trên chăn đó dính đầy máu, dày đặc mùi máu che đậy mùi hương thản nhiên, nếu là không đến gần rồi cẩn thận ngửi ngửi, còn ngửi không ra. Hoắc Hi Thần cầm lên một góc chăn, đặt tại chóp mũi ngửi, sắc mặt âm trầm: “Đem chăn này phóng ở phòng bên cạnh, gọi người trông coi, trăm ngàn không cần ra đường rẽ.” Sau đó ngồi ở bên giường, bắt mạch cho Họa di nương, viết phương thuốc giao cho Bích La đi nấu.



“Ta chỉ có thể viết cho nàng ta phương thuốc cầm máu, thuận thai vị, còn cái khác, liền xem thiên ý.” Hoắc Hi Thần đứng dậy, đi tịnh phòng rửa tay, sắc mặt âm trầm tiêu sái ra khỏi phòng, quẹo vào phòng bên cạnh đang để chăn, đóng cửa, không biết ở bên trong làm cái gì.



Một hồi sau thuốc được nấu xong bưng tới, Họa di nương đã muốn mơ mơ màng màng, Thúy Liên đem thuốc ép buộc nàng uống hết, một lát sau thấy máu chảy ít lại. Nhưng thai vị vẫn chưa thuận, bà đỡ ở đây đều đang thương lượng, thật sự không được cũng chỉ có thể khí tiểu bảo lớn.



Lúc này Tích Xuân cũng không lên tiếng rửa tay, sau đó nói với bà đỡ: “Ta đến thử xem.”



Bà đỡ vừa thấy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm cho tiểu cô nương này thử xem. Tích Xuân ngồi ở giữa hai chân Họa di nương, bắt lấy chân nhỏ lộ ra, làm cho chân nhỏ đó vào trong bụng trở lại, sau đó một bàn tay ở bên trong sờ soạng. Ban đầu khi nàng ở quân doanh, liền gặp ngựa chiến khó sinh, nàng cũng xử lý như thế. Chính nàng lần đầu gặp phụ nhân khó sinh đã đem cách đỡ đẻ cho ngựa đó dùng ở trên cơ thể con người.



Họa di nương uống thuốc, khôi phục chút tinh thần. Tích Xuân sờ soạng thai vị, nói với Họa di nương: “Ngươi lại dùng lực thử xem.”



Họa di nương gật gật đầu, cắn răng bắt đầu dùng sức, đợi cho thời khắc phương Đông lộ ra ánh mặt trời, rốt cục nghe thấy tiếng khóc trẻ con “Oa” một tiếng, đem đứa nhỏ sinh ra.



Một tiếng khóc đó to rõ, bừng tỉnh toàn bộ tia nắng ban mai.



“Họa di nương sinh một bé trai, mẹ con bình an!”



Thời điểm Khương Viêm Châu nghe thấy những lời này, ngây ngốc đứng ở đại sảnh, rồi sau đó bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống, ô ô khóc rống lên. Hoắc Hi Thần mặt đen ngòm tiến vào, nói với Khương Viêm Châu: “Khóc cái gì, ngay cả phụ nữ và con của mình đều bảo hộ không tốt, còn có mặt mũi khóc!” Rồi sau đó ném cái chăn đầy máu đang cầm ở trong tay vào người Khương Viêm Châu, nói: “Có người yếu hại sản phụ khó sinh xuất huyết nhiều.”



Hoắc Hi Thần vừa nói ra lời này, mọi người ở đây sắc mặt đều trở nên trắng bệch.