Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua
Chương 48 : Chủ mẫu thẩm án
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Nghe thấy câu nói kia của Hoắc Hi Thần, cơ hồ là theo bản năng, Cố Vãn Tình quay đầu, đem ánh mắt nhìn về phía Hậu Uyển Vân, ánh mắt giống như hàm chứa dao nhỏ, hận không thể cắt mấy miếng thịt trên người Hậu Uyển Vân. Ngàn phòng vạn phòng, như thế nào vẫn là làm cho Hậu Uyển Vân chui vào chỗ trống!
Không riêng gì Cố Vãn Tình, liền ngay cả Khương Viêm Châu, thậm chí là Khương Huệ Như, huynh muội hai người này cũng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Hậu Uyển Vân. Ở đây không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
Hậu Uyển Vân thất kinh thấy mọi người nhìn về phía mình, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh, cơ hồ muốn khóc. Cái gọi là có tật giật mình, Hậu Uyển Vân lập tức hoảng tay chân, bất quá lập tức nàng ta liền suy nghĩ cẩn thận, có người yếu hại Họa di nương cùng đứa nhỏ, thì phải là chuyện xảy ra trong phòng Khương Viêm Châu, nàng ta làm chính thất, tự nhiên đứng mũi chịu sào cũng bị trách cứ. Cho nên mọi người nhìn nàng ta, cũng là chuyện theo lý thường thôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Hậu Uyển Vân trấn định tinh thần. Tiến lên một bước, phúc thân với Hoắc Hi Thần, nói: “Còn thỉnh Hoắc công tử nói cho rõ một chút, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Như thế nào chỉ bằng cái chăn dính máu này, mà nói có người muốn hại Họa di nương cùng đứa nhỏ chứ?”
Vì thế lực chú ý của mọi người liền đều chuyển tới trên người Hoắc Hi Thần, Hoắc Hi Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Huân hương trên chăn này có tác dụng lưu thông máu, nếu người thường ngửi thấy có công hiệu tăng cường sức khỏe, nhưng sản phụ đang sinh nở ngửi thấy sẽ làm cho xuất huyết nhiều. Ta không tin Khương gia sẽ cho sản phụ dùng loại huân hương này, ngươi nói không có người động tay chân, đó còn có thể là cái gì?”
Hậu Uyển Vân lại nói: “Xin hỏi Hoắc công tử, huân hương này rốt cuộc là hương gì?”
Hoắc Hi Thần nhíu mày, nói: “Ta không biết là loại hương nào, ta chưa bao giờ gặp qua loại huân hương này.”
Trong lòng Hậu Uyển Vân âm thầm đắc ý: hừ, ngươi là cổ nhân ngu muội tất nhiên không biết loại tinh dầu cao cấp này. Ba ngày trước khi Họa di nương sinh nở, không gian tùy thân của Hậu Uyển Vân bỗng nhiên tiến hóa. Phiến hỗn độn không rõ trong không gian, cư nhiên xuất hiện nhà trọ kiếp trước của Hậu Uyển Vân. Trang trí bên trong, đồ điện, vật dụng so với kiếp trước của nàng ta giống nhau như đúc. Trừ bỏ đồ điện không có điện không thể sử dụng, mấy thứ khác này nọ đều như bị đình trệ thời gian, sẽ không thay đổi chất hư thối. Hậu Uyển Vân ở trong nhà xí tìm được tinh dầu huân y thảo (lavender, hoa oải hương) cùng tinh dầu mê điệp hương (hương thảo) bình thường hay sử dụng, sau đó đem hỗn hợp hai loại tinh dầu này dùng rượu lạnh pha chế, đựng trong hai bình xịt nhỏ đặt ở trong tủ lạnh, khi mới vừa đi vào phòng thăm Họa di nương, nàng ta thừa dịp không người chú ý, từ trong không gian lấy ra bình xịt nhỏ, phun lên chăn của Họa di nương, sau đó lại đem bình xịt thả lại vào trong không gian, thần không biết quỷ không hay.
迷迭香 – mê điệt hương – tên Việt Nam là hương thảo, tên khoa học Rosmarinus officinalis, là một loài thực vật có hoa trong họ Hoa môi. Loài này được L. mô tả khoa học đầu tiên năm 1753
Tinh dầu bị pha chế với rượu lạnh, phát huy chậm, mùi không dễ dàng tan. Hơn nữa trong phòng sinh vốn nặng mùi, lại đốt than, các loại mùi hỗn hợp che đậy hương vị thản nhiên của tinh dầu. Khi Họa di nương sinh nở, cửa sổ phòng sinh đóng chặt, không thông gió, hơn nữa nhiệt độ trong phòng tăng cao, cho nên tinh dầu ngay chỗ mũi miệng Họa di nương phát huy. Tinh dầu bất đồng với huân hương bình thường, tinh dầu nồng độ cao, tính thẩm thấu cao, hiệu lực so với huân hương thời đại này dùng mạnh hơn rất nhiều. Họa di nương vốn là thể nhược, có dấu hiệu thai vị không thuận, dùng tinh dầu này, lại họa vô đơn chí, dẫn đến xuất huyết nhiều.
Cái niên đại này, mê điệp hương cùng huân y thảo chưa có du nhập vào Thiên triều, cho nên liền ngay cả Hoắc Hi Thần nghiên cứu rất nhiều dược thảo, cũng không biết huân hương này là thứ gì, còn loại tinh dầu cao cấp này, mấy cổ nhân này tự nhiên ngay cả nghe nói cũng chưa nghe nói qua. Cho nên Hậu Uyển Vân không có sợ hãi, chỉ bằng một cái chăn mang mùi hương lạ ở giường như vậy, đã nói có người yếu hại sản phụ, không có bằng chứng. Huống hồ bình xịt tinh dầu đó bị đặt ở trong không gian tùy thân, căn bản là không có dấu vết, cho dù muốn tra, cũng không tra được.
“Hoắc công tử cũng không biết đây là loại huân hương nào, vậy ngươi lấy gì biết được sản phụ bị hại bởi huân hương?” Hậu Uyển Vân truy vấn nói.
Hoắc Hi Thần nhíu mày, nói: “Ta từ nhỏ có thiên phú dị bẩm, đối với các loại mùi, thảo dược dị thường mẫn cảm. Có chút dược liệu, ta chỉ cần vừa ngửi thấy, biết tám chín phần dược tính ngay. Mới vừa rồi ta ngửi thấy hương vị đó, cảm thấy khí huyết thông thuận rất nhiều, cho nên biết huân hương đó là có vấn đề.”
“Được, Bạch Điệp, ngươi nói Sắc Vi cho ngươi huân hương, nay huân hương đó ở đâu?” Hậu Uyển Vân đột nhiên mở miệng.
Bạch Điệp nói: “Huân hương sau đó lại bị Sắc Vi di nương lấy trở về, nay không ở trên tay nô tỳ.”
Hậu Uyển Vân cười cười, nói: “Này được lắm, ngươi đã nói huân hương bị Sắc Vi lấy trở về, thì tìm kiếm là biết liền, nếu là tìm được, nhân chứng vật chứng đều có, đã không thể cãi lại. Đương nhiên, nếu là Sắc Vi là oan uổng, cũng đang rửa sạch oan khuất cho nàng phải không? Phu nhân chúng ta theo lẽ công bằng làm việc, tự nhiên sẽ không bởi vì Sắc Vi là nha hoàn hồi môn của phu nhân mà có điều thiên vị.”
Cố Vãn Tình nhìn Hậu Uyển Vân, quay đầu nói với bà tử thủ hạ: “Các ngươi hiện tại đi vào trong viện Sắc Vi di nương, cẩn thận tìm kiếm cho ta! Bích La Bích Viện, hai người các ngươi trông coi kỹ, chớ để làm cho người ta động tay chân bên trong.”
“Vâng!”
Bích La Bích Viện dẫn vài bà tử đi vào viện tìm kiếm, lưu lại mấy người ở đại sảnh một mảnh yên tĩnh. Khương Hằng vẫn là bộ dáng thường ngày gặp biến không sợ hãi, sắc mặt Khương Viêm Châu khó coi đến cực điểm.
Ước chừng qua nửa canh giờ, mọi người ở đại sảnh cảm thấy làm như qua một ngày, Bích La Bích Viện mang theo các bà tử tìm kiếm xong trở lại. Trên tay Bích Viện đang cầm một cái bọc gấm nhỏ, cầm đến trước mặt Cố Vãn Tình, nói: “Hồi phu nhân, chúng nô tỳ ở dưới tàng cây đào trong viện Sắc Vi di nương sân tìm ra gói đồ này”
Trong lòng Cố Vãn Tình run lên, thời điểm Hậu Uyển Vân đề xuất tìm kiếm huân hương, nàng chỉ biết trong đó tất có chuẩn bị chiêu sau. Nhưng yêu cầu này hợp tình hợp lý, trước mặt mọi người, nàng lại không thể không cho tìm kiếm. Viện của Sắc Vi cũng không phải trọng địa cơ mật gì, trong thường ngày người đến người đi, muốn động tay chân giấu cái này nọ không là việc khó gì. Cố Vãn Tình tiếp nhận gói đồ, mở ra xem, thấy bên trong là ít đóa hoa khô héo.
Cố Vãn Tình khép gói đồ lại, đem gói đồ đưa cho Bích Viện: “Cầm cho Hoắc thần y nhìn một cái.”
Hoắc Hi Thần tiếp nhận gói đồ, ngửi ngửi, lại dùng ngón tay bóp nát vài cánh hoa khô, ngẩng đầu nói: “Ta dù chưa gặp qua hương thảo này, nhưng có mười phần nắm chắc, hương thảo trong gói đồ này, cùng huân hương trong chăn Họa di nương, có cùng nguồn gốc, là một loại.”
Ánh mắt Khương Viêm Châu nhìn Sắc Vi, nhất thời phức tạp. Sắc Vi đăm đăm hai mắt, tê liệt té trên mặt đất, miệng thì thào nhắc tới : “Ta là oan uổng… Phu nhân, tỳ thiếp là oan uổng…”
Hậu Uyển Vân nhìn Cố Vãn Tình, lại nhìn nhìn Sắc Vi, khóe miệng gợi lên một chút nụ cười đắc ý. Ánh mắt Khương Hằng lướt qua vẻ mặt mọi người, cuối cùng dư quang khóe mắt nhanh chóng quét đến sắc mặt Hậu Uyển Vân, rồi sau đó cúi đầu, thổi thổi chén trà trong tay.