Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 104 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Mẹ, đừng đổi trường cho con có được không?” Dương Dương khóc hỏi, thấy mẹ khóc, nó càng khóc nhiều hơn.
“Nghe lời mẹ nói….. được không?” Cô kiên trì phải đổi vườn trẻ cho con, cô không thể để có một cơ hội nào lại gặp hắn nữa.
Ngày hôm qua là cô ngu xuẩn bị hắn coi thường, cô không nên dễ dàng bị hắn uy hiếp phải đến nhà hắn. Bị hắn khinh thị, bị hắn sỉ nhục, cô đã chịu đựng quá nhiều rồi.
Cho nên, loại sự tình như vậy, cô không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa.
“Không, con ghét mẹ!” Dương Dương hai tay nắm chặt sau đó khóc chạy ra khỏi phòng.
Rầm.
Tiếng cửa chính đập mạnh rất nhanh vang tới, Tiểu Ngưng ngồi trên mặt đất bất động hồi lâu mới ý thức được con cô đã chạy ra ngoài. Cô bối rối đứng dậy, hô lớn gọi con: “Không! Dương Dương, quay lại….”
Dương Dương chạy rất nhanh không có ý quay đầu trở lại,chạy đến bồn hoa dưới lầu cách đó không xa mới ngừng lại lau nước mắt. Ngồi trên ghế đá, oa oa khóc.
Lần này nó căn bản không có sai, người sai là mẹ nó, thế nên nó càng khóc dữ hơn.
“Oa oa..Ba! Giờ này ba ở đâu? Có phải tại Dương Dương không ngoan cho nên ba mới không cần Dương Dương? Con muốn có một người ba! Các bạn học cùng ai ai cũng có ba!” Nó vừa khóc, vừa lẩm bẩm cho nên nhìn vào lại càng thêm đáng thương hơn.
Cậu bé hiều rõ, bản thân nó mong muốn có một người ba như thế nào, vẫn luôn nghĩ gọi ba, muốn ba của nó, không chịu được nó thét lên gọi một tiếng ‘ba’.
Nhưng nó chỉ có thể gọi, có thể nghĩ về ba, chứ nó không thể nhìn, không thể chạm đến người ‘ba’ này được.
Nó rất khát vọng được nhìn thấy ba nó, hình ảnh bộ dạng của ba lần lượt hiện lên trong ảo tưởng của nó.
“Dương Dương, sao anh lại ngồi đây khóc vậy?” Một cô bé mặc áo váy cực cầu kì trông rất rối mắt, chải một kiểu tóc như công chúa đi tới trước mặt nó, hiếu kì nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi khóc trên ghế đá.
“Đương nhiên!” Lương Bân gật đầu, tiếp tục nói: “ Đứa con là do người mẹ liều mạng đưa đến với thế giới này, dùng cả tính mạng của mình để đưa được các con đến đây, đã chịu rất nhiều đau đớn, khổ sở,phải đắc tội nhiều,cho nên hai bảo bối này nhớ kĩ, phải hiếu thuận với mẹ, đứng có làm gì khiến mẹ phải nối giận nghe chưa!”
“A! Con nhớ rõ mà! Cho tới bây giờ con vẫn chưa bao giờ làm mẹ phải giận!” Nhị Nhị lo lắng mười phần, sau đó bắt đầu tranh công nói trước: “Ba, con có phải đứa bé ngoan không?”
“Ừ!”
“ Cháu…!” Dương Dương khốn quẫn, cúi đầu tự trách. Nó không phải một đứa bé ngoan, hôm nay nó đã làm cho mẹ khóc. Hơn nữa, nó còn hô to vơi mẹ là nó ghét mẹ. Nó là một đứa bé hư.
Dương Dương!” Lúc này, dưới lầu qua sân lớn, Tiểu Ngưng tìm kiếm một vòng lớn, rốt cuộc ở bồn hoa này tìm được đứa con bảo bối của mình.
Không kịp thở, cô ôm chặt lấy con, nức nở nói: “Sao con có thể chạy loạn đi như vậy? Con có biết con đã dọa mẹ hoảng hốt như thế nào hay không? Nếu con mà xảy ra chuyện gì, mẹ làm sao sống nổi!”
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con sai rồi mà!” Dương Dương vươn bàn tay nhỏ bé ra, khẽ lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ. Bàn tay vô cùng bẩn giờ lại dính thêm nước mắt, trên mặt Tiểu Ngưng xuất hiện những vệt đen.
Lập tức Tiểu Ngưng cũng giống như con mình, trên mặt giống hệt như một con mèo chưa rửa mặt.
“Hì Hì! Di di thật đáng yêu!” Nhị Nhị đứng một bên, cười nở rộ hàm răng trắng tinh như hạt ngô non.
Thanh âm thánh thót như chuông bạc kêu khiến Tiểu Ngưng ngẩng đầu, lúc này mới chú ý ở xa xa có một người đàn ông cùng một cô bé. “Anh Lương, Nhị Nhị, sao hai người lại ở đây?” Tiểu Ngưng có chút kinh ngạc hỏi.
Quả nhiên là hai mẹ con, trước hay sau đều lộ bộ dạng ngạc nhiên như thế.
“Tiểu Ngưng à! Cô quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật của Dương Dương cùng Nhị Nhị mà!” Lương Bân nắm bàn tay nhỏ bé của con gái,khóe miệng mỉm cười.
Đau lòng, cô thật không xứng đáng làm mẹ, lại quên hôm nay là sinh nhật của con mình, không những thế còn làm cho nó khóc đến mức bỏ đi.