Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 105 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Di di! Nhìn cháu mặc bộ váy này có đẹp không ạ? Mẹ cố ý để di di mua váy cho cháu để cháu qua sinh nhật sáu tuổi mà!” Chiếc váy xinh xắn, dáng người nho nhỏ xoay tròn tạo thành một vòng, làn váy xòe ra như bông hoa nở. “ Di di! Cháu có xinh không ạ?”
“Xinh! Nhị Nhị là tiểu công chúa xinh đẹp nhất!” Tiểu Ngưng gật gật đầu, ngồi khuỵu xuống, ôm lấy thân thể mềm mại đầy mùi sữa thoang thoảng, cúi xuống khéo léo in xuống trán cô bé một nụ hôn: “Sinh nhật vui vẻ! Tiểu công chúa của di di!”
“Cám ơn di di!” Nhị Nhị hôn trả Tiểu Ngưng lên môi, sau đó vẻ mặt đầy khát vọng nhìn dì, mong đợi món quà sinh nhật mà dì sẽ tặng cô bé.
Tiểu Ngưng lại véo cái mũi nhỏ của Nhị Nhị, sau đó lấy từ trong túi một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, đặt trên bàn tay của cô bé. “ Đây là quà sinh nhật di di tặng cho cháu, cháu nhất định phải gìn giữ nó thật tốt đấy nhé! Đừng bao giờ ném nó đi!”
“Sẽ không bao giờ! Những thứ mà di di tặng cháu đều bảo quản trong một cái hộp!” Nhị Nhị nói rất chân thành. Tuy đã biết rõ món quà mà di di tặng mình là gì, cô bé vẫn mở to mắt ngạc nhiên nhìn mở chiếc hộp ra.
Một khỏa bạch sắc, đó là một hạt ngọt trai màu đỏ hình như một giọt nước mắt, nhấp nhô trong chiếc hộp.
Nhị Nhị cầm lấy viên ngọc trai kia, cẩn thận đặt vào trong chiếc hộp của cô bé, nhẹ nhàng như sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ làm cho nó rơi xuống đất, chớp mắt không thấy đâu nữa.
Đậy nắp lại, Nhị Nhị mới nói ra điều mà nó phát hiện ra: “Di di! Viên ngọc trai năm nay có vẻ rất lớn!”
“Ha ha! Lớn một chút sẽ tốt! Mỗi một viên ngọc trai đều lớn như vậy thì rất nhanh thôi Nhị Nhị có thể xâu thành chuỗi ngọc trai tuyệt đẹp để đeo lên cổ rồi!”
Chỉ là ở đây, ba con người trưởng thành mặc dù cao hừng nhưng trong lòng lại ẩn chứa tâm tư khác nhau.
Hai đứa trẻ ăn cùng nhau không sai biệt là mấy, chạy đến một bên chơi, Chung Diệp kéo Tiểu Ngưng vào trong phòng, có một số chuyện trong tâm can muốn nói cùng cô.
“Tiểu Ngưng lại đây..” Chung Diệp vẫn không có nói gì, biểu lộ trước sau vẫn là vr mặt thản nhiên mỉm cười.
“Chị Chung, chị cứ nói đi ạ!” Tiểu Ngưng ngồi yên một bên nhẹ giọng đáp.Qua nhiều năm như vậy, vợ chồng nhà họ Lương này vẫn cật lựu giúp đỡ cô, cô khắc ghi và cảm tạ họ vô cùng. Chỉ là sức lực cô có hạn, đói với ân tình của nhà họ vẫn chưa thể báo đáp hết.
Chung Diệp kéo lấy tay Tiểu Ngưng lại, sau vài giây mới bắt đầu nói: “Tiểu Ngưng, em cảm thấy anh Lương là người như thế nào?”
“Rất tốt, anh Lương là một người rất tốt!” Tiểu Ngưng không chút do dự gật đầu. Anh Lương là một người thành thực ổn trọng, đối với người ngoài rất ôn hòa, quan trọng nhất anh ấy là một người có tâm địa thiện lương.
“Đúng vậy, trên thế giới này chị chưa thấy có người nào tốt hơn chồng mình cả!” Lúc nói đến lão công nhà mình,trên khuôn mặt Chung Diệp lộ ra sựu ngượng ngùng như một cô thiếu nữ. “Tiểu Ngưng này, em biết không? Khi còn ở Na Hội,có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh Lương đấy, nếu không phải do chị kiên trì bám trụ lấy anh ấy, thì bây giờ làm sao có thể trở thành mẹ của Nhị Nhị được cơ chứ!”
“Làm sao có thể? Chị Chung là người rất xinh đẹp cơ mà. Anh Lương nhất định đã sớm mê muội chị rồi. Bằng không thì dù theo đuổi thế nào, như chị nói thì cũng không thể dễ dàng như vậy được?” Ít nhất về điểm này cô nhận thức khá rõ ràng. Nội tâm Tiểu Ngưng lại dấy lên một nỗi niềm chua xót, cô đơn giản đã bị hắn quên mất, ngay cả dấu ấn hắn để lại trên cô, hắn cũng không còn nhận ra nổi.