Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 106 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
“Tiểu Ngưng, anh Lương em thật sự là một người đàn ông tốt khó tìm, chị cảm thấy thật may mắn khi theo được một người như thế trong cuộc đời mình” Chị giống như bà Vương bán dưa ngoài chợ, không ngừng khen ngợi chồng mình, nói không quá khoa trương nhưng người nghe cảm thấy người nói thật may mắn khi có một anh chồng như vậy. Đột nhiên Chung Diệp đè giọng xuống, mang theo vài phần ấp úng, ngượng ngùng không dám nói ra: “Tiểu Ngưng, chắc em không thể tưởng tượng được đâu? Bọn chị một năm nay rồi chưa từng có….!”
Tiểu Ngưng chỉ nhìn lại chị, xấu hổ không biết nên nói cái gì.
“Không phải là anh ấy ghét chị, không quan tâm đến chị, chị biết rất rõ anh ấy vẫn luôn cần chị! Vấn đề là nằm tại trên con người của chị, không có tâm tình, không có nghĩ đến chuyện đó!”
“Em hiểu, chị Chung, em hiểu rõ mà!”
Chung Diệp gật đầu, hai hốc mắt hồng hồng: “Em hiểu là được rồi! Cho nên mới nói anh Lương em là người đàn ông tốt khó gặp trên đời. Chị bệnh lâu như vậy, anh vẫn đối xử tốt với chị y như trước, cũng không có bất kì chuyện tình mập mờ với một người đàn bà nào khác,mỗi ngày làm việc ở công ty xong thì lại về nhà!”
Chung Diệp muốn nói lại thôi, đột nhiên nắm thật chặt bàn tay Tiểu Ngưng: “Tiểu Ngưng này! Chị có một việc muốn nhờ em có được hay không?”
“ Chị Chung” Tiểu Ngưng tựa hồ đã biết được chị muốn nói điều gì, trên khuôn mặt nổi lên sự khó xử.
Chị nắm thật chặt tay Tiểu Ngưng, run rẩy nói: “Tiểu Ngưng, chị thật sự rất lo lắng cho anh ấy cùng Nhị Nhị! Sau khi chị ra đi hãy thay chị chăm sóc cho hai cha con họ có được hay không? Anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với Dương Dương mà! Cũng sẽ đối với em thật tốt!”
“Cái này không thể được! Chị Chung, chị vẫn còn có thể hồi phục lại cơ mà! Không ai có thể thay thế cho chị được!” Tiểu Ngưng rụt tay lại, đặt hai tay ra sau lưng, đứng bật lên. “ Chị Chung, Dương Dương cần phải về đi ngủ rồi, em…”
“Không, đợi đã!” Chung Diệp nắm chặt lấy hai bả vai Tiểu Ngưng, nhìn Tiểu Ngưng bằng khuôn mặt khẩn cầu: “Em nghe chị nói xong đã! Xin em!” Chị nghẹn ngào nói.
Thanh âm cầu khẩn thương tâm khiến cho Lục Giai Ngưng không thể không ngừng bước chân của mình lại. “Chị Chung, chị sẽ khỏe lên thôi! Nhất định chị sẽ còn được nhìn thấy Nhị Nhị lớn lên, nhìn nó kết hôn lập gia đình!”
“Nếu chị không thể sống được, thì đó là điểu tốt nhất mà chị mong muốn! Còn nếu vẫn còn sống được thì chồng chị, con gái chị, nhất định chị sẽ không nhường cho bất kì ai! Tình cảm của chị thật sự rất ích kỉ!” Chị thì thào nói nhỏ, hai hàng lệ từ trong mắt của chị chảy ra. Trong những giọt nước mắt là sự đắng cay, bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Tiểu Ngưng cười trừ, xoa xoa đầu con trai hỏi: “ Đương nhiên là có rồi! Mỗi người sinh ra đều có cha có mẹ!”
“A! Tốt quá rồi!” Dương Dương khẽ vuốt mặt nó, giống như vừa trút được gánh nặng trong lòng. “ Mẹ! Con chỉ sợ như người ta nói con nứt từ hòn đá mà ra, nói như vậy thì con chắng khác gì tiểu hầu tử của Tôn Ngộ Không rồi!”
“Đó chỉ là thần thoại, truyền thuyết. Làm gì có một cậu bé dễ thương thế này nứt ra từ hòn đá nào đó mà ra chứ!”
Bị mẹ mình chọc cười, nó mới hỏi đến câu kế tiếp, đó cũng là điều mà nó muốn biết nhất. “Mẹ, thế ba con ở đâu ạ? Sao ba không ở đây cùng với chúng ta? Con cũng chưa bao giờ nhìn thấy ba! Có phải tại Dương Dương không ngoan, ba không cần Dương phải không ạ?”
Nhìn con hiểu chuyện hơn người, Tiểu Ngưng đã luôn dự cảm rằng một lúc nào đó nó sẽ hỏi cô vấn đề này. Tiểu Ngưng cũng không có nói dối, bằng ngôn từ của con, cô nói với nó: “Ba của con cũng không biết đến sự hiện hữu của con, nên không phải là không cần Dương Dương. Bởi vì mẹ cùng ba không thể ở chung một chỗ cho nên Dương Dương và ba cũng không thể sống ở cùng một chỗ!”
“Có phải con vĩnh viễn cùng không bao giờ được gặp ba phải không ạ!” Dương Dương giọng mũi trở nên nặng nề, hai mắt hồng hồng,lại kiên cường không để cho bản thân khóc ra. Kì thật có thể biết được nó có ba, ba của nó không chết rơi, nó kì thật đã vui lắm rồi.
Ít nhất là nó có ba, ba nó tồn tại, thì nhất định có ngày nó gặp được.
Con đã nhìn thấy ba con rồi đó, Tiểu Ngưng thầm đáp lại con. “Dương Dương, có phải con rất muốn có một người ba!?” Tiểu Ngưng run rẩy hỏi, lời nói của Chung Diệp cứ vang lên trong đầu cô: ‘ Dương Dương trưởng thành, nó cần có một người cha giúp nó phát triển! Mà việc này, người làm mẹ như em không thể làm nổi!’
Dương Dương không có giấu diếm, thành thực trả lời:
“Dương Dương muốn có ba!”
Một người cha có thể mắng nó, cũng có thể bảo ban, an ủi nó, và hơn nữa cũng sẽ là người ở bên che chở cho mẹ.