Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 126 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
Nhân viên phục vụ dẫn cô đi tới trước mặt hắn, bên cạnh hắn lúc đó còn có một người phụ nữ trẻ, thoạt nhìn là có thể nhận ra đó là một người giỏi giang, thành đạt và vô cùng mạnh mẽ.
Cô chưa hề muốn nhìn xem người đàn đàn bà kia trông như thế nào, ánh mắt chỉ tập trung hướng về phía người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm rất sang trọng đang lạnh lùng ngồi thờ ơ, tay bưng tách trà lãnh đạm, mỗi động tác của hắn đều toát ra một vẻ ung dung, ngạo mạn.
Tuy hắn đang ngồi đó, không lộ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng lại khiến người khác phải ngừng thở khi nhìn vào, bị thu hút bởi khí chất vương giả, cao ngạo bẩm sinh vốn có của hắn.
Nước da ngăm ngăm phối hợp cùng bộ âu phục càng nhấn mạnh thêm hắn là con người cực kì giàu có, môi mỏng dưới sống mũi thẳng lơ đãng như thách thức người đối diện.
Hai tròng mắt thâm thúy lúc này lại không một gợn sóng, phẳng lặng điềm tĩnh.
Hắn giả vờ như không có quen biết cô, mà cô, là người mấy hôm trước thôi còn cùng hắn ân ái, mấy hôm trước đó còn được hắn dịu dàng an ủi trong nỗi đau mất đi mẹ mình.
Trước sự lạnh lùng của hắn, trái tim của Lục Giai Ngưng như bị lưỡi dao cứa vào, bàn tay theo thói quen siết chặt lại, một tầng mồ hôi lạnh toát ra trên người cô.
“Xin chào, Lục tiểu thư!” Vị luật sư trẻ trông vô cùng thành đạt kia lễ phép đưa tay chào cô: “Lục tiểu thư, tôi là luật sư đại diện của Đường tiên sinh, tôi họ Lý”
Lục Gia Ngưng đi nhanh qua đưa tay đáp lễ với hắn: “Xin chào Lý luật sư!”
Lúc buông tay ra, Lục Giai Ngưng thấy đối phương có ý bảo cô ngồi xuống đối diện cùng bọn họ, cô làm theo, ánh mắt vẫn dừng lại trên người đàn ông ngồi đối diện kia, nhưng hắn có vẻ chẳng có chút để ý, dường như chỉ chăm chăm muốn nghiên cứu tách trà, hoàn toàn xem cô như không tồn tại.
“Lục tiểu thư, tôi là đại diện của Đường tiên sinh về việc nhận lại quyền nuôi dưỡng đối với con trai của ngài. Hôm nay chúng ta sẽ cùng thương thảo về việc này!” Lý luật sư, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cùng động tác thể hiện rõ sự hiểu biết của mình trong vấn đề này.
Lục Giai Ngưng nghe thấy thế, khóe mắt lập tức đỏ hồng, nước mắt nóng bỏng lại chực chờ rơi xuống, nhìn thẳng vào con người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lìm trong tư thế tao nhã kia nói: “Không! Không có gì để thảo luận cả. Đúa bé là con của tôi! Anh không có quyền gì với nó cả!”
Lý luật sư lấy ra một túi tài liệu màu vàng, trong đó lộ ra một tờ giấy trắng, đặt trước mặt Lục Giai Ngưng: “Đây là kết quả giám định ADN. Trong này, đã khẳng định rất rõ Lục Hạo Dương là con trai của Đường tiên sinh. Như vậy có nghĩa là ngài ấy có quyền được nuôi dưỡng con của mình!”
“ Nó rất tốt, nó cũng rất thông minh. Anh cũng nhìn thấy nó rồi đấy thôi! Chẳng nhẽ anh thấy nó không tốt sao?” Nhắc đến con trai, trên khuôn mặt Lục Giai Ngưng không che giấu nổi sự kiêu ngạo.
“Này! Bất quá chỉ là nó được nuôi dưỡng tốt một chút, chứ không thể nói nó được giáo dục một cách tốt nhất được. Hơn nữa nó thông minh như vậy vốn cũng là điều hiển nhiên do gen di truyền từ cha nó là tôi đây!” Đường Hạo nói chậm rãi không có la to, trên khuôn mặt cũng không có biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.
Lục Giai Ngưng há miệng, hắn nói cũng không phải không đúng, con trai thông minh đáng yêu một phần cũng là do hắn di truyền.
Nhưng cô cũng không thể đem con mình cho hắn được, tiến thêm một bước cam đoan với hắn: “Xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng và giáo dục nó một cách đàng hoàng! ”
Đường Hạo nhìn mặt đường phía sau, sau đó cau mày nhìn cô: “Chẳng lẽ tôi phải nhắc đi nhắc lại cho cô tự nhờ hiện giờ cô đang làm cái nghề gì sao? Lục tiểu thư, sao tôi có thể giao con tôi cho một người phụ nữ buôn phấn bán son như cô được cơ chứ?”
Lục Giai Ngưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cứng ngắc lui về phía sau, cả khuôn mặt đỏ bừng hô lơn: “ Tôi là phụ nữ như thế nào? Tôi không phải là dạng phụ nữ đó, anh hiểu lầm rồi, tôi xuất hiện ở Giải Trí Thành là vì tôi là nhân viên hóa trang ở đó, chỉ có vậy thôi. Anh hãy tin tôi!” Cô vội vàng giải thích.
“Tôi cũng đã lĩnh giáo qua không ít những lời dối trá của cô.” Đường Hạo dè bỉu, cũng không thừa: “Tôi cũng không muốn nhiều lời, về chuyện Dương Dương, nếu cô đồng ý giải quyết trong âm thầm thì ta sẽ cho cô một trăm ngàn, còn không thì hãy chờ gặp nhau tại tòa án!”
Hắn cũng biết cô ở Giải Trí Thành là một nhân viên hóa trang, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh cô còn có kiêm thêm một nghề khác.
Vì sao hắn lại đối với cô tàn nhẫn như vậy? Tại sao ngay cả một chút tốt đẹp về cô hắn cũng không muốn lưu lại trong lòng?
Đường Hạo đẩy mạnh cánh tay Tiểu Ngưng ra.
Hắn dùng sức vung mạnh tay, khiến Tiểu Ngưng loạng choạng té ngã ngay xuống trên mặt đất.
Hơn nữa không thiên vị, cô ngã vừa vặn vào một vũng nước bẩn trên đường. Bộ váy mà sáng cùng khuôn mặt cô trong cùng một lúc bị bùn bẩn làm cho lem nhuốc đến thảm hại.