Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 127 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
Trên khuôn mặt điển trai của Đường Hạo không hiện lên dù chỉ là một chút thương hại, hắn lạnh lùng mở cửa xe, định rời khỏi.
Tiểu Ngưng thấy thế, bất chấp đau đớn trên người, chật vật đứng lên từ đống bùn nước, toàn thân phủ một tầng nước đen ngòm, bàn tay đầy bùn bẩn kia lập tức ngăn chặn ở trước cửa xe, cô không thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Cô từ từ ngồi xổm xuống trước thân hình cao lớn của hắn, còn hắn, nhìn vô hồn vào khuôn mặt đầy bùn bẩn của cô, tự cô cũng biết bây giờ mình thê thảm như thế nào, chỉ có cô mới hiểu bản thân mình bất đắc dĩ dù có phải quỳ gối trước mặt hắn, cô cũng cam lòng. Cô chỉ cần không mất đi đứa con của mình là được.Cô phải van xin hắn: “Đường Hạo, tôi xin anh, xin anh đừng cướp con tôi đi có được không?”
Vì con, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, cuộc đời của cô bây giờ là vì con mà sống.
Thân thể hắn không di chuyển, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cô, buông ra ba chữ: “Cô không xứng!”
“Vì sao nói tôi không xứng? Tôi đã một mình nuôi nó suốt sáu năm nay, cho nó một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nó được lớn lên một cách tốt nhất! Anh nhìn nó mà không nhận ra điều đó hay sao?” Hắn có thể vũ nhục cô, hành hạ thân xác của cô, nhưng hắn tuyệt đối không được phép nghi ngờ tình cảm của cô dành cho con trai mình.
“Con trai tôi không phải là con chuột bạch thí nghiệm, sáu năm là quá đủ rồi, không thể mất thêm năm năm hay mười năm tương lai cho cô thí nghiệm nữa!”Đường Hạo nhíu mày nói, hất bàn tay Tiểu Ngưng ra: “Đừng làm bẩn xe tôi, cô tốt nhất hãy tự mình đứng lên đi!”
Hắn lại một lần nữa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, như thể cô so với thùng rác còn bẩn thỉu hơn: “ Hi vọng cô mau chóng quyết định bởi vì tôi không muốn có thêm bất cứ một liên quan nào với một phụ nữ hành cái nghề đó! Vẫn là câu nói đó: Một là nhận một trăm ngàn,hai là….. không có gì!”
Ánh mắt trống rỗng, ẩm ướt. Khát vọng cuối cùng trong mắt cô đã bị lời nói lạnh như băng của hắn dập tắt hoàn toàn, trên mặt cuối cùng lại nở một nụ cười đầy khiêu khích nhìn hắn nói: “ Nếu bây giờ trong bụng tôi lại có một đứa con khác nữa của anh thì thế nào nhỉ?”
Lời nói vừa thốt ra, chân mày Đường Hạo giật mạnh lên một cái, lửa giận bùng cháy hiện lên trong tròng mắt hắn: “ Phụ nữ hành nghề như cô chẳng phải luôn có biện pháp phòng ngừa rất hữu hiệu hay sao?”
Đáng chết cô ta không phải lại mang thai con của mình nữa đấy chứ? Đường Hạo không khỏi khẩn trương.
Buổi tối hôm đó, quả thật hắn không có sử dụng biện pháp phòng tránh.
“ Tôi không có suy nghĩ nhiều đến như vậy đâu! Ha Ha! Nhưng nhờ thế mà chúng ta sẽ còn phải dây dưa với nhau dài dài, có đúng thế không? Thật xin lỗi nha quý ngài! ” Cô nhìn hắn cười, nhìn bộ dạng căng thẳng của hắn mà cảm thấy thật thoải mái, như vậy là hòa nhau rồi.
Đường Hạo nắm chặt hai tay, hai mắt hắn cũng nhắm lại, một lúc sau hắn mới lấy lại được bình tĩnh mở miệng nói: “ Một tháng sau tôi sẽ dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra. Nếu đúng là như vậy thì tôi nhất định sẽ cho cô một bồi thường xứng đáng. Nhưng vấn đề cô nên quan tâm hiện nay chính là quyền nuôi dưỡng Dương Dương. Cho cô hai ngày để suy nghĩ. Suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời cho luật sư của tôi!” Đường Hạo lấy một tầm danh thiếp ra rồi vứt cho cô.
Tiểu Ngưng ngồi bệt xuống ngã tư đường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những viên gạch lát đường, không ngừng suy nghĩ, không ngừng rơi lệ.
Cô không biết một người có thể làm gì khi ghỉ có một mình, chỉ biết ngồi lạc hồn mất phách ở đằng kia.
Ngồi một mình trên ghế sôpha, không bật điện, ánh trắng chiếu rọi lên thân hình của cô, lóe sáng lên một lưỡi dao gọt trái cây. Cô sống trên đời này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, con dù không có cô thì cũng sẽ vẫn sống tốt mà trưởng thành thôi.
Người cô yêu, nhưng người đó lại coi cô như một thứ đồ bỏ đi, khinh miệt, sỉ nhục cô không biết đã bao nhiêu lần. Cô chịu cũng đủ rồi. Hạnh phúc sẽ không bao giờ mỉm cười với cô nữa.
Nhắm mắt lại, đem lưỡi dao kia đặt xuống cổ tay, dù có đau đơn hay không, cô cũng chẳng còn quan tâm nữa rồi. Mọi chuyện hãy kết thúc đi thôi.
“ Ring Ring Ring!” Tiếng chuông điện thoại cũ rích bỗng dưng vang lên.
Tiểu Ngưng mở to đôi mắt, cầm lấy điên thoại: “ A lô…”
“ Tiểu Ngưng phải không? Anh là Lương Bân!” Thanh âm truyên từ đầu kia nghe có vẻ rất lo lắng.
“ Anh Lương!” Cô ngồi ngăn ngắn lại: “ Có chuyện gì sao?”
“ Tiểu Ngưng… Chung Diệp … cô ấy đột nhiên phát bệnh….bây giờ đang phải cấp cứu!..”
“ Hả..? Giờ em qua đó ngay!”
“ Không, không cần! Hiện tại cha mẹ anh cùng cha mẹ cô ấy đều ở đây cả, đã có quá nhiều người rồi. Anh gọi điện cho em là muốn nhờ em sang xem Nhị Nhị, ngày mai đưa nó đến vườn trẻ!”
“ Vâng! Em hiểu rồi! Em sẽ đón nó qua chỗ em ngay!”
“ Anh đã nhờ đồng nghiệp đưa nó đến nhà em, chỉ lát nữa thôi là đến đấy!”
“ Vâng!” Hỏi han qua tình hình hiện tại của Chung Diệp, chỉ một lát sau đồng nghiệp của Lương Bân đã đưa Nhị Nhị đến chỗ cô. Nhị Nhị đến, cô không thể nào mà tự sát được!