Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Chương 133 :

Ngày đăng: 01:51 19/04/20


Một hồi chuông điện thoại bá đạo vang lên, cắt đứt ai đó đang xông pha chiến đấu.



Trong lúc này, ai không biết tốt xấu mà gọi điện đến vậy? Thật muốn chết đây mà!



Hắn chỉ có thể cắn răng đình chỉ luật động, nhưng vẫn ở trong cơ thể của cô mà tiếp điện thoại.



“Ba, sao ba vẫn chưa về? Con vẫn đang chờ ba về tắm cho con!” Nhiệm vụ chính của Dương Dương hiện nay chính là giám sát ba nó, sau 10h tối mà ba nó chưa trở về nó sẽ gọi điện thoại.



Tiểu Ngưng quay đầu cảm thấy thật khó thở, không muốn cho đối phương nghe được tiếng thở hổn hển. Là ai gọi điện thoại cho hắn? Vị hôn thê của hắn sao?



“Hôm nay, ba sẽ không về nhà!”



Vừa nghe được là do con trai của cô gọi đến, một hồi khó chịu trong lòng bỗng dưng biến mất.



“Không về nhà? Sao ba lại không về nhà? Ba không về nhà con sẽ không đi ngủ được!”



“Nghe lời!..” Trong lòng hắn bây giờ rất xúc động ít nhiều cũng muốn đánh người nhưng hắn nén lại cảm xúc tức giận đó.



“Không biết đâu! Có phải bây giờ ba đang ở chỗ dì nào đó phải không? Ba vì dì đó mà không quan tâm đến con nữa phải không?” Vừa nói, Dương Dương vừa khóc lớn lên, khóc đến thương tâm qua điện thoại.



“Không có! Ba không có ở cùng dì nào cả. Hiện tại ba đang làm việc!” Đường Hạo bị đứa con bức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, một đứa bé sáu tuổi sao có thể hiểu rõ mọi chuyện như thế?



“Gạt người! Muộn như thế ai còn làm việc nữa! Ba mau về nhà đi!”



“Anh mau về đi! Đừng để cho Dương Dương khóc như vậy!” Tiểu Ngưng ở một bên nói, Dương Dương khóc to như thế cô cơ hồ cũng đã nghe thấy.



Đường Hạo lườm cô, ở trong thân thể của cô mà liên tiếp cảnh cáo cô mau ngậm miệng lại.



Hắn dùng ánh mắt để nói cho cô biết đêm hôm nay hắn nhất định sẽ không bỏ qua cô.



“Được rồi! Ba đúng là không phải có công chuyện nhưng là…..”




Vẻ mặt của hắn càng thêm kích động, môi mỏng nhếch lên cười.



Hắn tin tưởng cô nhất định sẽ lựa chọn con, lựa chọn hắn.



Buổi chiểu, trước lúc nghỉ, hắn vùi đầu vào trong công việc.



Buổi chiều, hai giờ sau đó, hắn tay xách một túi trang phục đến phòng tổng thống của khách sạn.Vì quần áo của cô đã sớm bị hắn xé nát, nên hắn phải nhờ thư kí đi mua hộ một bộ trang phục nữ.



Nhìn quanh một hồi không thấy có bóng người, mắt hắn chậm rãi sắc lại. Đáng chết, ngay cả quần áo cũng không có, người phụ nữ kia rời khỏi đây bằng cách nào?



“A! Vị tiểu thư trong phòng này nói là mượn một bộ trang phục của chúng tôi sau đó thì rời đi!” Cô nhân viên phục vụ phòng thành thật trả lời.



Đường Hạo thật sự muốn hét to, ai cho các cô cho cô ấy mượn quần áo. Nhưng cuối cùng lí trí của hắn vẫn chiến thắng phẫn nộ.



Ra mở xe, Đường Hạo bấm số điện thoại của cô.



“A lô! Hiện tại cô đang ở đâu hả?”



“Đang làm việc! Hiện tại tôi có rất nhiều việc phải làm! Không có thời gian nghe điện thoại” Cô bình tĩnh trả lời lại giống như bọn họ chỉ là hai người xa lạ, không có con, không có một đêm tình mãnh liệt triền miên vừa mới hôm qua.



Cô so với hắn càng thêm lạnh lùng.



“Cô đang làm việc tại nơi nào?” Đường Hạo nhịn xuống, hô to. Cái giọng bình tĩnh vừa rồi là cái gì chứ!



“Tít..Tít..” Cô không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.



Đường Hạo thật không thể tin, phụ nữ kia dám treo điện thoại của hắn.



Hắn dùng lực nhấn ga thật mạnh, hung ác nham hiểm, nghiêm mặt lại nói: “Lục Giai Ngưng, cô tưởng không nói thì tôi không biết cô ở nơi nào sao?”