Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Chương 134 :
Ngày đăng: 01:51 19/04/20
Đương nhiệm tổng tài tập đoàn Đường Hạo bỗng nhiên đại giá quang lâm đến một công ty con trực thuộc tập đoàn khiến toàn bộ nhân viên đang làm việc trở tay không kịp.
Do tổng giám đốc tạm thời đi vắng, phó tổng cùng các trợ lí mau chóng chạy ra nghênh đón: “Tổng tài, ngài đến để thị sát sao? Vậy ngài muốn đến bộ phận nào trước? Mọi người….”
“Đừng khẩn trương! Tôi không phải đến để thị sát công việc. Hôm nay tôi đến là để tìm một người!” Ha ha, hóa ra cô đang làm việc trong một công ty của hắn, vậy là sẽ càng dễ bắt được cô hơn không phải sao?
“Là tổng giám đốc ạ? Nhưng hiện tại tổng giám đốc không có ở công ty!” Phó tổng lập tức nói.
“Không! Tôi tới tìm một người … bạn ”Hắn đặc biệt nhấn mạnh tiếng “bạn” này.: “Lục Giai Ngưng là nhân viên công tác thuộc bộ phận nào?”
“Dạ… Dạ… Tôi lập tức đi điều tra ngay! Tổng tài, xin ngài chờ trong ít phút!”
Tin tức đương nhiệm tổng tài đại giá quang lâm đến công ty lan truyền nhanh chóng, khiến các nhân viên nữ không khỏi bàn tán xôn xao.
“Oa…. Thật sự muốn nhìn tổng tài của chúng ta quá! Nghe nói anh ấy ở ngoài đời còn phong độ hơn cả trong ảnh trên tạp chí…” Một nữ nhân viên trẻ tầm hai mươi, hai mốt tuổi vẻ mặt say mê nói.
“Đương nhiên, năm nay anh ấy được bình chọn là người có sức hấp dẫn nhất trong tất cả những doanh nhân trẻ triển vọng trong nước. Ôi… Phải nhìn được anh ấy mới được, chưa biết chừng lại có cơ may được tổng tài để mắt đến!” Một nhân viên nữ khác nói.
Đem đống văn kiện xếp lại thành chồng, ngón tay Tiểu Ngưng không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng chậm rãi trở nên trắng bệch, hơn nữa cô còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình đang đập liên hồi, rất nhanh.
Hắn ta như thế nào mà đến nơi này? Đi thị sát công ty sao?
Hay là… đến để tìm cô?
Tiểu Ngưng lắc lắc đầu, không có khả năng. Hắn không thể biết cô làm việc tại nơi này, hơn nữa hôm qua không phải cô cũng đã cho hắn thỏa mãn rồi, hiện tại cô cũng không muốn để tâm đến việc này.
Tiểu Ngưng dùng toàn bộ sức lực để kháng cự lại: “Không thể như thế được!” Nhưng lời nói của cô có chiếm vị trí quá bé trong hoàn cảnh này.
Đường Hạo gật gật đầu với phó tổng, ôm Tiểu Ngưng đi vào thang máy.
Đi qua các nhân viên, họ chỉ biết nghẹn giọng mà trân trối.
Khoảnh khắc bước vào xe, nụ cười trên khuôn mặt Đường Hạo biến mất thay vào đó là một tia âm độc khiến cho Tiểu Ngưng lạnh cả sống lưng: “Anh tới tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi có nói cho phép em rời khỏi khách sạn sao? Tôi nói chiều nay sẽ đến đón em!” Hắn đang cố gắng khống chế chính bản thân mình không bóp nát cổ tay cô ra, vì sao hết lần này đến lần khác lừa dối hắn?
“Nhưng, tôi còn phải đi làm! Đây không phải là quán bar!” Cố gắng giãy dụa khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, cô chậm rãi nói.
“Vậy sao em lại ngắt điện thoại của tôi?” Dù là đi không chào tạm biệt thì cũng không đến mức phải ngắt điện thoại với hắn.
“Tôi nghĩ không cần phải cho anh biết nơi tôi đang làm việc. Đó là cuộc sóng riêng của tôi!”
“Cuộc sống riêng của em? Em nói cho tôi em muốn sống dạng cuộc sống nào?” Đường Hạo tức giận nói, nhấn ga lái xe nhanh hòa vào dòng xe cô tấp nập trong thành phố.
Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo, sau một lúc mới mở miệng chậm rãi nói: “Đường Hạo, anh có cuộc sống của anh. Trong cuộc sống của anh, anh sẽ cưới một người vợ hiền thục, sẽ có một gia đình hạnh phúc. Để Dương Dương trở về bên cạnh anh tôi rất an tâm, bởi tôi biết anh là một người cha tốt!”
Thanh âm của cô không lớn nhưng lại chậm rãi đánh sâu vào trong tim Đường Hạo. Cô nghĩ đến hắn sẽ cùng Tiền Lỵ Nhị lập gia đình, sau đó lại có con cùng sống hạnh phúc với con của bọn họ. Hắn thật sự còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
“Anh có biết trên đời này tôi không còn người thân nào nữa hay không? Tôi rất sợ cô đơn. Buổi tối một mình tôi nằm trong phòng mọt mình, tôi thật sự rất sợ hãi. Tôi chỉ có thể tưởng tượng một cuộc sống hạnh phúc, nhưng hạnh phúc không thuộc về tôi. Thật sự là rất đau khổ…..!” Nói đến đoạn này, nước mắt cô không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.